Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 478 : Tôi sẽ mãi nắm tay anh ấy không buông...
Ngày đăng: 21:36 20/04/20
Gửi các bạn đọc giả thân yêu của tui, sau thời gian nghỉ ngơi (chắc được tuần) tui đã trở lại rồi đây. 😄😄😄😄😄😄😄
Tui bị ngứa tay nên để cho tui than thở lát nha, cam đoan 500 từ thôi ko viết thêm đâu =))😅😅😅😅😅😅
Chuyện là số tui đúng con rệp lun mọi người ạ, nói nghỉ ngơi lấy sức để làm truyện mà nói thiệt là mấy bữa đó tui còn khỏe hơn giờ nhiều =((😔😔😔😔😔 Nói nghỉ vậy chứ ko có thời gian làm truyện lay hoay cả ngày chả làm được 1 chương,có chương làm cả mấy ngày ko xong.
Ngày nào cũng 1 đống công việc phải làm, còn phải đi giải quyết hậu quả mà người khác gây ra nữa, muốn bệnh lun ấy (mà giờ bệnh thiệt rồi😌😌😌😌😌😓). Mà máy móc suốt ngày hư chỗ này hỏng chỗ kia, 1 cái máy thì bị sét đánh cháy, hôm sau thì đường dây điện thoại cũng đứt, máy in cũng hỏng ko nhận được fax xong rồi wifi hư, ngày nào sáng vô tới công ty cũng phải sửa máy. Tui dân văn phòng mà giờ kiêm lun IT rồi, chắc phải xin phụ cấp công việc quá 😅😅😅😅😅😅
Cái ngày 20/10 của tui ngoi lên đăng 1 chương truyện xong cái lo đi sửa máy móc, ko có internet có làm được gì đâu, hết sửa cái này đến sửa cái kia (giờ vẫn còn sửa đó, coi như xài tạm đi, chứ wifi cáp quang mà ko bằng 3G), lay hoay cả ngày về kiếm miếng đồ ăn cuối cùng bị trúng thực lun, xong bệnh tới giờ chưa khỏi. Số tui nó nhọ, ko có duyên với mấy ngày lễ nên giờ vẫn kiếp FA đây này T.T 😭😭😭😭😭😭😭😭
Còn nói riêng về truyện này ha. Mấy hôm nay ốm vậy mà năng suất lắm, tự dưng ngày cũng gắng được 3 chương có hôm lên được 5 chương. Số chương tạm ổn để dành đăng từ giờ đến hết tuần. Hết Đồng Đồng bị bắt cóc, rồi lại chuyện bà Thi bị bắt giam, giờ đến anh Dịch cũng bị bắt nốt, bà Lộ té xuống vực(chắc chết rồi, mà chết đi cho rảnh nợ) diễn biến phức tạp huhu.
Một tin tốt là Thi Thi có bảo bảo rồi (Bùi Ngôn của tui đến rồi, nhóc có tiền đồ lắm đó 😁😁😁😁😁😁😁)
Hì hi như đã hứa, chưa tới 500 từ nha, truyện ở phía dưới. Cảm ơn mọi người nghe tui than thở. Chương này nói chung khá hay, định mai mới đăng mà thôi hôm nay đăng 1 chương rồi nghỉ nè
"Bùi Dịch, anh làm con trai của người ta làm như vậy là không đúng." Trước cửa cao ốc Ngôi sao, Tô Thi Thi không nói gì trừng mắt nhìn Bùi Dịch, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Bùi Dịch sắc mặt nhàn nhạt, trên mặt mơ hồ có chút xấu hổ: "Chẳng thế thì, anh gọi điện thoại cho mẹ nói em có việc không đi được rồi sao?"
"Anh..." Tô Thi Thi xem như cạn lời với anh rồi.
Mẹ chồng cô đối với cô vốn là có ý kiến lớn như vậy, cô nếu là không đi, về sau còn có thể sống tiếp tháng ngày bình yên nữa hay không!
"Nupakachi!"
Tô Thi Thi trợn trắng nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người liền hướng tới Bentley màu bạc đang dừng ở bên kia đi đến.
"Nếu như thực nhịn không được... Cũng đừng nhịn." Bùi Dịch ở phía sau lo lắng nói.
Tô Thi Thi bước chân hơi ngập ngừng, thiếu chút nữa không cười ra tiếng.
"Em hẳn không rời, bất luận xảy ra chuyện gì!"
Tô Thi Thi vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh lúc Bùi Dịch thiếu chút nữa mất đi cô khi đó sợ hãi thế nào.
Cũng sẽ không quên một lần kia, Bùi Dịch ôm cô biểu hiện ra ngoài run rẩy cùng yếu ớt như vậy. Tô Thi Thi làm sao dám rời bỏ anh?
Anh là người điên, cô đi mất, anh có thể thật sự hóa điên hay không?
Tô Thi Thi chưa bao giờ nghĩ đến loại giả thiết này, như vậy không có bất luận cái ý nghĩa gì.
Sau lưng cô, Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi rời đi, trong mắt hiện lên một tia mù mịt, đến sau cùng bị phẫn nộ thay thế che phủ tất cả.
"Thứ phụ nữ vô tri!" Nhậm Tiếu Vi trong lòng hừ lạnh, "Đợi cho cô biết rõ chân tướng, cô liền biết mình đối với nó mang đến là cái gì!"
"Không rời đi? Như thế liền xuống Địa ngục đi!" Nhậm Tiếu Vi gắt gao nắm bắt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi!
Bà yêu đứa con trai lớn này của mình, nhưng mà bà càng yêu đứa con trai nhỏ kia của chính mình.
Bà từ đầu không thích cha của Bùi Dịch, bà trước sau yêu cũng chỉ có Hỗ Khải Văn mà thôi!
Mà Tô Thi Thi sau khi rời khỏi, mới vừa đi ra bệnh viện, liền gặp được Bùi Dịch.
"Anh hẳn không phải là sợ chúng ta đánh nhau đặc biệt cùng đến chứ?" Tô Thi Thi cười hỏi.
Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, đi tới dơ tay, lòng ngón tay nhẹ nhàng xoa xát qua gương mặt cô, trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng: "Sao lại khóc?"
Mọi người ngủ ngon! Mai gặp lại, mỗi ngày cố gắng được 4, 5 hy vọng xong trước tết
😊😊😊😊😊😊😊😊😊