Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 49 : Thỉnh an

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Edit: Hương Cyndi



Thỉnh an Đoàn Kế Hùng sao?



Tô Thi Thi áp chế lửa giận trong lòng, khoát tay một cái, nói với Tiểu Ưu: "Tôi biết rồi, cô xuống trước đi."



Đoàn gia thật đúng là trăm năm như một, ngày trước còn để lại tập tục, bây giờ vẫn theo thế mà làm.



Con cháu ở trong trang viên, buổi sáng hàng ngày đều phải đến thỉnh an lão gia. Chẳng qua trước kia buổi tối ngủ không ngon, bây giờ buổi sáng còn phải đi thỉnh an nên không thể tỉnh táo, thường vẫn khoảng tầm bảy giờ.



Tô Thi Thi nhìn đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa là đến bảy giờ rồi.



Đoàn Ngọc Tường...



Tô Thi Thi thoáng suy nghĩ một chút, ngày hôm qua, ngay từ đầu Đoàn Ngọc Tường đã giúp cô.



Năm năm không gặp, cô ta trở nên tốt bụng vậy sao?



Tô Thi Thi nhíu mày, có thể cô chưa quên Đoàn Ngọc Tường của trước kia, tuy không giúp Đoàn Ngọc Lộ ức hiếp cô, nhưng cũng vì từ trước tới nay cô ta không xuất hiện, càng không cần phải nói tốt giúp cô.



Vẫn cẩn thận thì tốt hơn.



Lúc Tô Thi Thi đi xuống, Đoàn Ngọc Tường đang ngồi trên ghế sofa.



Đoàn Ngọc Tường vừa thấy cô, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, bước nhanh tới, ân cần hỏi han cô: "Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?"



Tô Thi Thi bình tĩnh gật đầu: "Chuyện hôm qua cám ơn cô."



Đoàn Ngọc Tường cười, lắc đầu: "Không có gì, cô không bị thương nặng là được rồi. Hôm qua ông nội rất tức giận, hôm nay tôi tới... là muốn cô cùng đi đến nhà chính thỉnh an. Nói thế nào thì cô cũng là con cháu của Đoàn gia, hổ dữ không ăn thịt con, hôm qua chỉ là ông nội đang bực bội, thật ra sẽ không đối xử với cô như vậy đâu."



Hổ dữ không ăn thịt con? Tô Thi Thi rất muốn cười.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa cười thành tiếng.



Người tài xế này cũng thật đáng yêu đi!



Đoán rằng đời này Đoàn Ngọc Tường cũng chưa bao giờ phải hoảng sợ như vậy.



"Ông... Ông là..." Vài giây sau Đoàn Ngọc Tường mới kịp phản ứng lại, người tài xế này không phải là tài xế riêng của Bùi Dịch sao?



Theo bản năng cô ta nhìn về chỗ ngồi phía sau xe, rõ ràng vừa rồi nghe nói Bùi Dịch đã rời khỏi biệt thự, sao vẫn còn ở trong biệt thự chứ?



Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy người ngồi ghế sau là Tô Thi Thi, khuôn mặt hờ hững thiếu chút nữa thì nứt nẻ.



"A, tài xế, xảy ra chuyện gì rồi ư? Sao vậy đột nhiên dừng lại vậy?" Tô Thi Thi ngồi phía sau rất phối hợp mà hỏi han.



Tài xế nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút ngoài ý muốn ạ, Tô tiểu thư, cô không sao chứ?"



"Không sao không sao, mau đi thôi, tôi bị muộn làm rồi đấy." Tô Thi Thi lập tức nói, sau đó cúi đầu bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.



Tài xế lập tức khởi động xe.



Nghe thấy tiếng gầm rú, Đoàn Ngọc Tường sợ tới mức nhanh chóng lui qua một bên.



Thời điểm xe lướt qua người, Đoàn Ngọc Tường cố ý nhìn về phía sau một chút. Chỉ thấy Tô Thi Thi đang cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bộ dạng của cô.



"Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều sao?" Đoàn Ngọc Tường nhíu mày, vừa rồi thiếu chút nữa là cô bị xe đâm vào rồi.



Nhưng nghĩ lại, tài xế của Bùi Dịch lái xe dường như đều ngang ngược như vậy. Trước kia có người nhìn thấy xe Bùi Dịch tiến vào mà không tránh ra, suýt nữa đã bị vị tài xế này đâm phải.



"Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi." Đoàn Ngọc Tường lắc đầu, thấy thời gian cũng sắp tới, xoay người vào biệt thự nhà mình, định thay quần áo rồi mới tới công ty.