Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 533 : Đến nói một câu cũng không nói
Ngày đăng: 21:36 20/04/20
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tưởng niệm tại trong môi lên men, Ti Ti khấu khấu nhuộm dần tâm phế.
Tô Thi Thi ôm Bùi Dịch, chóp mũi đầy rẫy mùi hương vô cùng quen thuộc, chiếc thuyền trôi thật lâu trên dòng sống giống như bỗng nhiên tìm được điểm dừng chân, nháy mắt an tâm.
Bùi Dịch vẫn như cũ duy trì động tác ban đầu, như là thật sự u mê, tùy ý Tô Thi Thi hôn môi chính mình.
Đột nhiên, anh cảm giác được trên môi đau xót, mới đột nhiên tỉnh lại.
Dày rộng cánh tay dùng lực ôm lấy Tô Thi Thi, lại sợ làm đau cô, đem cô nhẹ nhàng bao quát ngồi ở trên chân mình. Một tay kia của anh chế trụ cái ót của cô, dùng lực áp hướng chính mình, thêm sâu sắc cái hôn này.
Trong phòng giam giữ, trong lúc này chỉ còn lại có tiếng hít thở nhợt nhạt, nhiệt độ không khí lặng yên lên cao.
"Rầm!" Trong phòng theo dõi, Hỗ Sĩ Minh roạt một phen từ trên ghế đứng lên, sắc mặt xanh mét, hận không thể đem màn hình theo dõi khoét ra hai cái động!
Hắn rời đi thời điểm liền biết Tô Thi Thi đến đây, cho nên đặc biệt tới phòng theo dõi canh chừng, đâu nào sẽ nghĩ tới...
"Cố ý đúng không?" Hỗ Sĩ Minh gắt gao nắm chặt quả đấm, hận không thể xông đi vào đem người phụ nữ nhẫn tâm kia lôi ra tới!
Trong phòng giam giữ, Bùi Dịch tận tình hôn môi Tô Thi Thi, gắt gao ôm cô, đời này cũng không nghĩ muốn buông tay.
Lúc này mới vài ngày, liền nghĩ muốn cô như thế. Bùi Dịch có phần hối hận, về sau nửa năm này, anh muốn như thế nào vượt qua đây.
Tô Thi Thi so với anh không khá hơn chút nào, nhu thuận núp ở trong lòng anh, dị thường nhiệt tình.
Chẳng buồn quản có người đang rình coi bọn họ hay không! Chẳng buồn quản anh đang ở nơi nào, chẳng buồn quản anh cái gì hãm hại cái gì nói xấu. Giờ khắc này, trong lòng cô chỉ có anh!
Qua thật lâu thật lâu, mãi đến khi Tô Thi Thi thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí muốn ngất đi, Bùi Dịch mới buông cô ra.
Bàn tay dày rộng, nhẹ khẽ vuốt vuốt trên khuôn mặt mềm mại của cô. Bùi Dịch từng tấc lướt qua khuôn mặt Tô Thi Thi, giống như là đang đụng vào một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, trong mắt bao hàm tưởng niệm.
Tô Thi Thi nhìn mặt anh, bỗng nhiên ngây ngô cười.
Nhìn đến anh thành cái dạng này, cái chuyện gì đều đã không trọng yếu rồi. Cô không phải không oán giận anh, nhưng giờ phút này nhìn trong mắt anh chỉ có tiều tụy cùng đau lòng, những cái này đều đã không đáng nhắc tới rồi.
"Đồ ngốc." Tô Thi Thi tại bên trong yết hầu thì thầm một tiếng, một lần nữa bổ nhào vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo của anh.
"Anh cũng không có bị ngược đãi, thật tốt." Tô Thi Thi ở trong lòng nói.
"Người này hẳn không nhìn mình cả một đêm đi?" Tô Thi Thi lặng lẽ nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái. Cô mới vừa rồi giống như nhìn đến đáy mắt anh có tơ máu, vừa thấy liền biết là buổi tối ngủ không ngon.
Bùi Dịch cảm thấy được ánh mắt của cô, xấu hổ đứng thẳng, chân dài một bước đã đi xuống giường.
Tô Thi Thi ánh mắt nheo được cùng con mèo ăn vụng một dạng, sảng khoái tinh thần, xốc lên chăn đi xuống giường, đánh giá đến căn phòng giam giữ này.
Phòng rất nhỏ, không đủ mười mét vuông, diện tích tuy nhỏ nhưng vật dụng đều đủ, vậy mà lại vẫn bổ sung thêm một cái buồng vệ sinh nho nhỏ.
Tô Thi Thi đi đến trong góc, ngẩng đầu đánh giá trong góc tường đang gắn máy theo dõi kia.
Trong phòng theo dõi, chính đang nhìn chằm chằm màn hình buồn ngủ Vương Thạc nhất thời tỉnh lại, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã lăn xuống.
"Cuối cùng thức dậy. Bà cô à, nhanh lên nói chút gì đi, để cho tôi trở về báo cáo kết quả công tác nữa." Vương Thạc khóc cầu xin.
Bọn họ có thể nghe được tiếng Tô Thi Thi bọn họ nói chuyện, nhưng Tô Thi Thi bọn họ lại nghe không được.
Tô Thi Thi nhìn cực kỳ chăm chú, cân nhắc làm cái động tác gì mới có thể chọc tức chết mấy người đang lén lúc theo dõi sau lưng kia.
Bùi Dịch ngẩng đầu thời điểm, liền nhìn đến vợ yêu nhà anh chính đang nghiêng đầu đánh giá máy theo dõi, tim đập mạnh, khẩn trương đi tới, giữ chặt tay cô.
Tô Thi Thi quay đầu, kỳ quái nhìn anh.
Bùi Dịch há miệng thở dốc, lâu như vậy đều đã không nói chuyện, giờ phút này phát hiện thậm chí có chút khó mở miệng
Nghĩ đến việc làm Tô Thi Thi mấy ngày nay, nghĩ đến cái suy đoán kia của anh, anh vẫn lại là quyết định liều chết dò xét thử đề nghị của bản thân.
"Vợ yêu à." Bùi Dịch liếm liếm môi có chút khô, thật cẩn thận nhìn Tô Thi Thi, "Thương lượng với em chuyện này..."
Anh lời còn chưa dứt, Tô Thi Thi trên mặt tươi cười lập tức biến mất, lườm anh, lạnh như băng phun ra mấy chữ: "Không có cửa đâu!"
Cô nói xong, quay đầu thở phì phì đi ra cửa, dùng lực mở cửa, càng dùng lực đóng cửa lại.
Liền như vậy đi tới.
"Cái tình huống gì?" Trong phòng theo dõi, tất cả mọi người lờ mờ rồi.