Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 569 : Một chút chuyện bị xem nhẹ
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
"Chân em bị đau, ở bên cạnh ngồi một hồi." Tô Thi Thi vừa đi vào thư phòng, liền nằm ở một chiếc ghế quý phi bên cạnh, đánh chết cũng không chịu đứng dậy.
Bùi Dịch bất đắc dĩ cười cười. Cô gái nhỏ này rõ ràng là không muốn để cho anh xấu hổ, cho nên mới làm bộ muốn nghỉ ngơi.
Có đôi khi có người vợ săn sóc như vậy, cũng làm cho người ta khó xử. Bùi Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua phong thư trong tay, khẽ thở dài một cái.
Nếu có thể, anh thật sự không nghĩ muốn mở phong thư này ra.
"Cha, nếu người còn sống, người sẽ lựa chọn như thế nào?" Bùi Dịch ở trong lòng tự hỏi.
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi thấy anh đứng tại chỗ vẫn bất động, thở dài nói, "Anh cố gắng lâu như vậy, chính là vì toàn bộ cái này. Kỳ thật chúng ta sớm liền biết đáp án, chẳng qua, hiện tại là biết quá trình mà thôi."
Tô Thi Thi đứng lên, từ trong tay anh rút phong thư ra, hai ngón tay nhẹ nhàng kéo một cái.
Chỉ nghe "roẹt" một tiếng, mép niêm phong kéo ra tạo thành một đường cong không đẹp mặt.
Tô Thi Thi rất nhanh từ trong phong thư rút ra một xấp giấy, lập tức nhét vào trong tay Bùi Dịch, xoay người liền nằm về tới trên ghế quý phi, nhắm mắt lại liền ngủ.
Bùi Dịch sững sờ nhìn xấp giấy tờ trong tay kia, có chút hơi cáu.
Ở trước mặt vợ của mình lại biểu hiện nhát gan như vậy, quả thật dọa người. Anh âm thầm lườm Tô Thi Thi một cái, không rên một tiếng hướng tới bàn làm việc đi đến.
Một chồng giấy tờ này rất dày, ngoại trừ mặt trên là một bức thư viết tay ra, những cái khác đều là một số tài liệu có đóng dấu. Mỗi phần tài liệu ở trang cuối cùng đều có ký tên Hỗ Tấn Hoa cùng đóng dấu.
Bùi Dịch đem những tài liệu khác bỏ xuống, cầm lấy lá thư Hỗ Tấn Hoa viết tay này, ngồi xuống đọc.
Đây là một bức thư tay dài không hề có độ đáng tin, nhưng bao hàm quá trình của bi kịch kia.
"Ta không biết viết này bức thư là đúng hay sai, cũng không biết cậu có cơ hội nhìn đến hay không. Nếu cậu thấy được nó đã nói lên Hỗ gia đã lụi bại. Mà ta giờ phút sau cùng này hối hận nhất chính là năm đó không đem cậu diệt trừ. Ta chỉ hy vọng, đem toàn bộ những chuyện đã xãy ra năm đó đều đã nói cho cậu, cũng là lấy lại trong sạch cho cha cậu, coi như trả lại cho cậu..."
Chuyện xảy ra mười mấy năm trước, kỳ thật nói ra không hề đặc biệt. Chỉ là một người đàn ông đối với kiến trúc si mê quá độ mà xem nhẹ vợ của mình. Cái người phụ nữ cô đơn kia chịu không nổi hấp dẫn, yêu một người hoạ sĩ tuổi còn trẻ.
Giấy gặp được lửa nháy mắt bùng cháy, hỏa diễm mỹ hảo giống như là đang khiêu vũ. Có thứ gì đó, theo ngọn lửa này đốt thành tro bụi rồi.
Bùi Dịch nhìn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy được tảng đá đè trong lòng kia đã không có nữa.
Thì ra cảm giác thoải mái là cái dạng này.
"Haizz... Cuối cùng đi ra được rồi." Tô Thi Thi đại đại nhẹ nhàng thở ra, chu mỏ, khôi hài nhìn Bùi Dịch, "Bùi tiên sinh, chúc mừng anh! Từ giờ trở đi, chúng ta muốn toàn lực học tập làm người cha tốt, mẹ hiền rồi."
Trải qua bi kịch của một thế hệ cô không nghĩ muốn lại xảy ra ở trên người con của bọn họ.
"Đi, giúp em lột cam." Tô Thi Thi lôi kéo Bùi Dịch liền đi ra bên ngoài.
Bùi Dịch đi tới hai bước, đột nhiên bước chân ngừng một trận, nhìn Tô Thi Thi chậm rãi nheo lại mắt, "Vừa rồi em có phải đang vụng trộm cười nhạo anh hay không?"
Tô Thi Thi trên mặt tươi cười bỗng dưng cứng đờ, co cẳng chạy.
Ai lại chơi tính sổ sau như vậy chứ!
"Chết tiệt, em đừng chạy, anh sẽ không làm gì em đâu!" Bùi Dịch vừa thấy liền nóng nảy, đến đuổi theo cũng không dám đuổi.
Tô Thi Thi quay đầu nhìn về anh thè lưỡi, quả thật không dám tiếp tục ở lại chỗ này rồi.
Chỉ là cô vừa mới đi tới cửa, di động Bùi Dịch liền vang lên.
Bùi Dịch vừa nghe, sắc mặt tất cả liền thay đổi.
Tô Thi Thi vội vàng đi trở về: "Làm sao vậy?"
Bùi Dịch cổ quái nhìn cô một cái, nửa ngày kìm nén ra một câu: "Hỗ Sĩ Minh điên rồi."