Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 570 : Hỗ kẻ điên
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
"Điên rồi?" Tô Thi Thi hoài nghi chính mình nghe lầm, "Hắn tuy làm việc điên cuồng, nhưng mà cho dù toàn bộ thế giới đều đã điên rồi, hắn cũng sẽ không điên đi?"
Bùi Dịch vừa nghe sắc mặt lại càng không tốt, lành lạnh nhìn cô: "Anh như thế nào nghe ra như em là đang giữ gìn hắn? Em lo lắng hắn?"
Tô Thi Thi mặt nghiêm: "Lúc này đều đã là khi nào, anh lại vẫn có tâm tình so đo cái này? Em là lo lắng chuyện này có thể là hắn đang muốn ra cái gọi thiêu thân gì đó hay không?"
Bùi Dịch sắc mặt lúc này mới đẹp một chút, giải thích nói: "Không phải thực điên, nhưng mà so với điên cũng không sai biệt lắm rồi."
"Tới cùng sao lại thế này?" Tô Thi Thi tiến lên vươn tay bóp chặt mặt anh, buồn bực nói: "Nói chuyện với anh khi nào thì có thể bỏ cái thói thừa nước đục thả câu này, anh chê em mỗi ngày trí nhớ tiêu hao không đủ nhiều sao, còn muốn bắt em phải đoán già đoán non như vậy!"
"Không được càn quấy!" Bùi Dịch kéo xuống tay cô, một tia khó chịu vừa rồi kia triệt để không có, bình tĩnh nói, "Hắn đem Hồng gia tố cáo rồi. Hiện tại Hồng gia đã bị bắt."
"Cái này không phải chuyện tốt sao?" Tô Thi Thi theo bản năng nói, nhưng mà bình tĩnh suy nghĩ, trong lòng mạnh nhảy dựng, vội nói, "Không đúng, hắn làm như vậy không phải tự chui đầu vào rọ sao?"
"Cho nên anh mới nói hắn điên rồi." Bùi Dịch lôi kéo cô một bên đi ra ngoài vừa nói.
Bọn họ đều đã hiểu rõ, chuyện năm đó cùng Tứ Đại Gia Tộc đều đã thoát không được can hệ. Bây giờ Hỗ Tấn Hoa đem chuyện năm đó cho lật lại, nhưng lại không có nói tới Hồng gia cùng Lan gia. Chính là sợ hậu bối Hỗ gia bị liên lụy kéo vào.
Hồng Lan hai nhà so với Hỗ Đoàn đã xuống dốc là hoàn toàn bất đồng, bọn họ liền tính bởi vì chuyện năm đó liên lụy đi vào, đối với cả gia tộc cũng sẽ không tạo thành tổn thất quá lớn, tối đa chỉ là người tham dự phải đền tội.
Nhưng cứ như vậy, lấy tâm tư Lan gia hiện giờ không biết có thể đối với hậu bối Hỗ gia ra tay hay không, nhưng mà người của Hồng gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua Hỗ gia.
Mà Hỗ Sĩ Minh làm như vậy, không thể nghi ngờ là chọc tổ ong vò vẽ. Hồng gia bị bắt, cái kẻ gần đây - người đối với sự nghiệp gia tộc Hồng gia cảm thấy hứng thú Hồng Tinh Huy đúng là tên mười phần là kẻ điên, tác phong so với Hồng gia năm đó vẫn còn càn rỡ hơn.
Hắn sẽ bỏ qua Hỗ Sĩ Minh mới là lạ!
"Hắn vì cái gì phải làm như vậy?" Tô Thi Thi nhíu mày hỏi.
Bùi Dịch nhìn cô một cái, ngữ khí có chút chua xót: "Hắn hẳn là muốn để cho Hồng Thần Chấn cùng Lan Viễn Tân phải trừng phạt đúng tội."
Hỗ phu nhân lập tức liền lờ mờ, miệng mở mở, nhưng mà một câu đều đã nói không nên lời.
Vì cái gì không ngăn cản? Bởi vì lão gia tử không cho phép!
"Cha cùng chú hai rất giống, chưa bao giờ thích những chuyện như thế này. Người vì cái gì muốn trơ mắt nhìn ông ấy làm trái lương tâm chính mình đi gặp những cái công nhân này? Người có nghĩ tới hay không, ông ấy với người cảm tình tốt như vậy, nếu người lúc ấy khuyên một tiếng, có lẽ, ông ấy liền có dũng khí phản kháng ông nội."
"Con... Đang trách ta?" Hỗ phu nhân trong mắt nén lệ, tâm đang nhỏ máu.
Đúng là, muốn giải thích như thế nào đây?
Lúc ấy Hỗ Khải Văn đã tuyên bố chỉ nghĩ muốn vẽ tranh, Hỗ Tấn Hoa giận dữ, tuyên bố nếu là con lớn nhất cũng không nghe lời, liền trực tiếp đem cả nhà đều đuổi ra Hỗ gia.
Một bên là vinh hoa phú quý, một bên là chuyện chồng mình chịu một chút ủy khuất, Hỗ phu nhân rõ ràng lựa chọn tiền tài.
Hiện tại con trai của bà ta lại trách cứ bà!
"Con vẫn cho là, cha là vì quá yếu, cho nên mới ở công trường xảy ra chuyện ngoài ý. Con vẫn nói cho chính mình, cường đại hơn, muốn học ông nội, muốn bảo vệ Hỗ gia, đúng là hiện tại - - "
Hỗ Sĩ Minh mạnh đứng lên, nhìn mẹ của hắn, trào phúng cười nói: "Hiện tại con mới biết được, con chính là một truyện cười!"
Không ai biết hắn trong quá trình lớn dần phải chịu đựng những hành hạ dằn vặt gì. Không người nào có thể chia sẽ, chỉ có yên lặng chịu được. Hắn cho rằng chỉ cần hắn cường đại, có thể bảo vệ được gia tộc.
Về sau hắn mới biết được, con đường này có bao nhiêu dơ bẩn!
"Sĩ Minh, con tới cùng muốn làm gì?" Hỗ phu nhân sợ ngây người, giữ chặt tay hắn, khẩn cầu: "Con cùng mẹ cùng đi nước ngoài có được hay không? Chúng ta còn có cơ hội..."
"Mẹ." Hỗ Sĩ Minh từng sợi tách ra ngón tay bà, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt, "Không còn kịp rồi..."