Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 76 : Bị cướp đi rồi

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


"Sư muội, thời gian liền là tiền bạc! Em đừng xem thường 10 phútnày, có thể làm rất nhiều chuyện!"Tống Trọng Hạo tránh thoát cánh tay Tô Thi Thi, ra vẻ anh đây không tình nguyện nói.



Tô Thi Thi hướng anh ta bài trừ một nụ cười tươi tắn: "Sư huynh, vậy anh tại sao ban ngày không tới rạp chiếu phim? Anh cũng không lãng phí nhiều thời gian, lại nói chúng ta còn có 10 phút có thể đi thăm một chút xem thiết kế bên ngoài, sử dụng thời gian hợp lý không phải sao?"



"Anh là vừa mới nghĩ đến, rồi mớilập tức liền gọi điện thoại cho em, đã dụng thời gian nhanh nhất chạy đến đây rồi.."



"Được được, anh nhìn xem đại sảnh này trang hoàng cũng không tệ. Tô Thi Thi lập tức dời đi lực chú ý. Vị đàn anh này của cô cái gì cũng tốt, liền là vừa nói tới loại này liền nói không dứt.



Nơi xa, Bùi Dịch đi theo đến lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi.



"Thì ra em cũng có thể nhiệt tìnhnhư vậy." Bùi Dịch sắc mặt băng lãnh, cả chính mình cũng chưa phát hiện anh lúc này quả đấm đã nắm chặt.



Người phụ nữ này ở trước mặt anh chưa từng có dịu dàng đáng yêu như vậy quá, càng sẽ không giống như vậy thiệt tình lôi kéo anh vẻ mặt lấy lòng. Tuy Tô Thi Thi ở trước mặt anh cũng từng làm ra vẻ lấy lòng qua, nhưng là anh biết kia không phải bản thân cô thật tâm.



Bùi Dịch trong lòng giống như bị chèn ép chặt lại, rầu rĩ để cho anh thở không nổi.



"Oa..." Tô Thi Thi bỗng nhiên quay đầu nghi hoặc nhìn xem bốn phía.



Tống Trọng Hạo hỏi: "Sao vậy?"



Tô Thi Thi nhìn xem phía sau, cũng không có phát hiện ra người nào khả nghi, lắc lắc đầu: "Không biết, có cảm giác như là có ai đang nhìn em vậy."



"Thật sao?" Tống Trọng Hạo lập tức tò mò nhìn quanh bốn phía quan sát.



"Anh Trọng Hạo, không có ai. Chúng ta vẫn lại là trước tiên đi vào bên trong thôi, bộ phim sắp chiếu rồi." Tô Thi Thi lôi kéo Tống Trọng Hạo liền đi, vị đàn anh này của côn bộ dáng nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy!



Tống Trọng Hạo không nghi ngờ, lập tức đi theo cô cùng đến cổng số 5.



Đợi các cô sau khi đi khỏi, từ góc tối một người đàn ông thân hình cao lớn đi tới, bên cạnh đang có một đám lãnh đạo vừa mới thần tốc đã chạy tới, đến chỗ người đàn ông trước mặt, cung kính nói: "Bùi tiên sinh không biết người đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón."



Bùi Dịch chỉ là nhàn nhạtnhìn về hướng vừa rồi Tô Thi Thi lôi kéo người đàn ông kia rời khỏi, môi mỏng nhấp nhẹ, lạnh lùng nói: "Đi tra rõ ràng vị trí của cô gái đó ngồi cho tôi, cho ta một vé."



Lãnh đạo rạp chiếu phim chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều phải xuất hiện, gọi bọn họ đến đây liền vì cho vị đại tổng giám đốcnày mua một vé xem phim sao?



"Vâng, xin hỏi người có chỉ thịđặc biệt gì?"
Tô Thi Thi che miệng, kiên trì ngẩng đầu, tiếp tục đảm đương làm mắt cho anh ta. Sớm biết rằng như vậy, đánh chết cô cũng không đi.



Đúng là không quá bao lâu, ngọn đèn xiêu vẹo đã vô không thể nào giúp cô quan sát tối. Tống Trọng Hạo cầm đèn pin càng ngày càng lắc lư, không biết có phải hay không có chút khẩn trương, tay anh ta vừa lệch, lại chiếu thẳng vào mắt của người ta.



"Nơi này là rạp chiếu phim, các ngươi muốn yêu đương có thể hay không đi bên ngoài?" Có người bất mãn nói.



Tô Thi Thi xấu hổ nghĩ muốn tìm cái hố chui vào.



Tống Trọng Hạo cười theo, yên lặng xoay người, hướng tới bên kia chiếu đi.



"Thi Thi, nhanh lên."



"Trọng Hạo, anh dừng lại đi" Tô Thi Thi mồ hôi lạnh ứa ra.



Bọn họ có thể hay không bị người ta đuổi ra bên ngoài? Nếu không phải rạp chiếu phim không cho phép người vụng trộm chụp ảnh, cô đã sớm cầm ra điện thoại điên cuồng chụp!



"Các người có yên hay không? Không nghĩ muốn xem mà nói khẩn trương ra ngoài, bằng không chúng tôi gọi bảo an đến đây!"



"Các vị đại ca, chúng ta thương lượng một phen..."



"Anh, chúng ta ngày mai trở lại! Anh nghe lời! Các vị thật ngại quá, quấy rầy rồi."Tô Thi Thi vội vàng che miệng Tống Trọng Hạo, kéo anh ta liền đi ra bên ngoài.



"Hu hu..." Tống Trọng Hạo đau lòng vùng vẫy. Phải đi như vậy, anh ta thật không cam lòng!



"Anh Trọng Hạo, anh muốn ngày mai anh trở thành nhân vật trên trang đầu tạp chí chứ? Thiết kế sư từ nước ngoài trở về ở trong rạp chiếu phim giở trò lưu manh, nghe qua tựa hồ không tệ."



"Thi Thi, nhưng như vậy trở về anh sẽ ngủ không được a!" Tống Trọng Hạo sắp khóc. Anh cũng đã chuẩn bị tiền bạc bồi thường rồi, có thể thương lượng, cần liền giải quyết.



Tô Thi Thi đau đầu không thôi, đứng ở phía sau lưng anh ta, ra sức phụ giúp anh ta, rất không dễ dàng đẩy anh ta ra cửa, chính mình đang muốn đi, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, một tay kéo cô trở về ngay sau đó.



Ngay góc cửa sảnh số 5, giam cô tại bên trong.



"Cô bé, em đi hẹn hò, cực kỳ vui vẻ, đúng không?" Thanh âm quen thuộc mang theo quen thuộc khí tức. Am thanh chữ cuối cùng của người đàn ông đó nhấn mạnh "đúng không", để cho Tô Thi Thi kìm lòng không đậu run run một phen.