Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 77 : Chột dạ cái gì

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Hơi thởquen thuộc phả vào mặt, Tô Thi Thi tim ở một khắc này đập mạnh liên hồi, hai tay kìm lòng không đậu nắm vào vạt áo của người đàn ông kia.



"Anh... anh sao lại đến đây?" Tô Thi Thi mở miệng mới phát hiện chính mình thanh âm thậm chí có chút run rẩy, trong lòng run lên, nhất thời đứng thẳng người.



Cô cũng không có làm việc gì trái với lương tâm, chột dạ cái gì?



"Chơi đùa thật sự vui vẻ?" Bùi Dịch lấy tay vuốt ve khuôn mặt Tô Thi Thi, thanh âm đè nén lại còn rất nhỏ, nhưng từng chữ một rõ ràng liền truyền vào trong tai Tô Thi Thi.



Tô Thi Thi kiên cường cứng rắn ổn định lại nhịp tim, nhưng lúc bàn tay anh chạm vào da thịt cô vuốt ve lại run rẩy một cái.



Cô quay mặt đi tránh né, từ màn hình lớn phản chiếu ánh sáng, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Đương nhiên rồi!"



"Ngứa mình rồi đúng không?" Bùi Dịch cúi đầu, trên môi Tô Thi Thi nặng nề mà cắn một cái, thanh âm mang theo nghiến răng nghiến lợi, "Tô Thi Thi, tôi có phải quá nuông chiều em rồi phải không?"



Tô Thi Thi lòng tràn đầy ủy khuất.



Người đàn ông này sao lại lúc nóng lúc lúc lạnh như thế? Rõ ràng là chính ang nghĩ không muốn tới, hiện tại lại đang chỉ trích cô?



"Bùi tiên sinh, anh không phải cho rằng đến chỗ này cực kỳ nhàm chán sao? Vậy anh hiện tại chính mình lại tại làm cái... Ưm..." Nụ hôn điên cuồng rơi xuống, nuốt hết những lời Tô Thi Thi muốn nói.



Tô Thi Thi mặt đỏ tai hồng, lấy tay đẩy anh ra.



Nơi này là nơi công cộng rất đông người, nà người đàn ông này...



"Buông ra!" Tô Thi Thi đỏ mắt, anh thật không tôn trọng cô chút nào rồi!



"Tại trong mắt anh, tôi tới cùng là cái gì?" Tô Thi Thi gầm nhẹ nói.



"Em muốn là cái gì?" Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, xoay người một cái vững vàng rơi vào trên chỗ ngồi bên cạnh, "Đó là cái gì."



Anh ở bên tai Tô Thi Thi, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói: "Tô Thi Thi, em nghĩ muốn thành cái gì?"



"Tôi..." Bùi Dịch từ đầu liền không cho Tô Thi Thi cơ hội nói nữa, đem cô áp ở trên ghế, nụ hôn lạnh lẽo buông xuống.



"Buông ra..." Tô Thi Thi mặt đỏ tai hồng, ánh mắt bối rối liếc xung quanh.



May mắn vị trí của bọn họ ở ngay tại cuối cùng tiếp sát hành lang, không hề khiến cho nhiều người chú ý, bằng không cô quả thực không cách nào tưởng tượng là có bao nhiêu xấu hổ.




Trên màn hình đang chiếu bộ phim 《 chúng ta mười năm sau 》.



Mười năm, không biết bọn họ trong mười năm là như thế nào, mười năm sau lại là như thế nào.



**oss vậy mà lại đi xem loại phim này? Tô Thi Thi ghé mắt nhìn đến bộ dángBùi Dịch thật sự đang xem phim, trong lòng lại là run lên.



Cô cho rằng loại người giống như Bùi Dịch như vậy, chỉ đối với phim đấu tranh kinh doanh trong thương trường các loại sẽ cảm thấy hứng thú.



Cô trừng mắt nhìn xung quanh, lén lút đem thân thể hướng một bên chuyển đổi một chút, trong lòng yên lặng cầu nguyện: để cho Bùi tiên sinh thấy mê mẩn nhất điểm!



Lúc này, cô ngồi ở cuối cùng trong gốc, xem thấy tất cả mọi người rạp chiếu phim so với cô cảm giác lại bất đồng.



Cô ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, rõ ràng phát hiện vậy mà lờ mờ có thể nhìn ra cảnh tượng trên nóc nhà, mà còn từ góc độ này nhìn, có một loại khác cảm giác.



Bùi Dịch xem phim một hồi, đột nhiên phát hiện cô gái bên cạnh không thích hợp.



Anh quay đầu vừa thấy, nhất thời mặt đen lại. Cô gái này luôn miệng nói nghĩ muốn cùng anh xem phim, đúng là cô hiện tại đang làm gì chứ?



Vậy mà xem trần nhà!



"Đẹp lắm sao?" Bùi Dịch ngầm bi thương hỏi han.



Tô Thi Thi lập tức gật đầu, theo đó cô hưng phấn mà lôi kéo tay anh, nhỏ giọng cùng anh nói về cảm thụ của cô đối với cách trang trí ở đây.



"Ầm - -" một tiếng tim đập bỗng nhiên tiết tấurối loạn, Bùi Dịch không biết chính mình là bị tính chuyên nghiệp của cô làm cho hấp dẫn, hay vẫn lại là bị ánh sángtrong mắt cô khiêu khích.



Giờ khắc này, anh vậy mà không nghĩ muốn quấy rầy cảm hứng của cô.



Chẳng biết lúc nào, bộ phim đã kết thúc, bốn phía ngọn đèn phát sáng lên, Tô Thi Thi lôi kéo Bùi Dịch hưng phấn mà đứng lên, mi mắt vẫn như cũ chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nóc nhà.



Chỉ là nhìn nhìn, cô chợt phát hiện có chút không thích hợp.



"Kỳ quái, lâunhư vậy, sao người xem của suất phim sao vẫn còn không tiến vào? Suất phim tiếp theo nên sớm mở màn rồi chứ?"



Cô còn đang thấy mơ hồ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Tống Trọng Hạo đáng thương tội nghiệp: "Thi Thi à, anh đang ở bên ngoài, cầu xin em cho anh vào với!"