Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 90 : Quá khứ đen tối của Bùi tiên sinh
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Edit: Kaly Vương
Beta: Ryeo
Trên cao, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ kín căn phòng yên lặng.
Trong văn phòng chủ tịch to như vậy, chỉ nghe tiếng đánh máy ở trên bàn làm việc phát ra thanh âm nhẹ nhàng, nghe ra tựa hồ có chút ồn ào, đều là giọng nói của các cô gái.
Bùi Dịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, Tô Thi Thi gục xuống bàn cười, trong mắt đầy sự dịu dàng.
Quét mắt đến điện thoại đặt ở một góc bàn, Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, ngón tay thon dài duỗi qua cầm điện thoại lên, nghĩ nghĩ, nhắn tin đi.
Một lúc sau, trong video thấy Tô Thi Thi cầm lấy điện thoại ở trên bàn làm việc.
"Biểu hiện không tồi." Nội dung tin ngắn chỉ có bốn chữ, lời ít mà ý nhiều.
Tô Thi Thi ánh mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người gửi hồi lâu, nghi hoặc hiện rõ lên miệng.
Sao đột nhiên lại nhắn một câu như vậy?
Đột nhiên, cô nhớ tới những gì vừa xảy ra, chẳng lẽ Bùi Dịch là khen ngợi cô?
Nhưng làm sao anh biết nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tô Thi Thi càng nghĩ càng nghi hoặc, ánh mắt cảnh giác đảo quanh gian phòng, cuối cùng hướng trần nhà tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì.
Bùi Dịch trong lòng bối rối, đột nhiên phát hiện chính mình vừa rồi làm chuyện ngu ngốc.
"Ha ha ha!"
Sau lưng anh vang lên tiếng cười điên cuồng, không biết Tần Phong vào khi nào và đứng ở phía sau anh, chứng kiến toàn bộ.
Bùi Dịch mặt lập tức đen, quay đầu lành lạnh nhìn anh một cái: "Đem chuyện vừa rồi quên đi."
Tần Phong cười đánh giá anh: "Mấu chốt là không thể quên được nha. Bùi tổng giám đốc đại tài là lần đầu tiên phạm sai lầm như vậy? Cái này gọi là cái gì, đắc ý vênh váo? Vậy mà bí hiểm khen ngợi Thi Thi, kết quả tự chuốc hoạ thôi..."
"Tần Phong!" Bùi Dịch roạt một phen từ chỗ ngồi đứng lên, có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu.
Tần Phong thân thể khẽ run rẩy, nhảy về sau một bước dài, hai tay ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh: "Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng xằng bậy!"
"Thật sao?" Tô Thi Thi hưng phấn mà hỏi, "Bạn gái anh họ con thế nào?"
"Tốt lắm, bà ngoại con cũng cực kỳ thích." Phương Ngọc Hoa cười nói.
"Bà ngoại..." Tô Thi Thi thanh âm có chút hạ xuống, lại có chút chờ mong.
Kia đầu Phương Ngọc Hoa cũng cảm nhận được, chỉ nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của bà: "Thanh Hà, Thi Thi điện thoại, bà muốn nói với con bé nói mấy câuhay không?"
Tô Thi Thi cầm chặt điện thoại, lòng cũng bắt đầu hồi hộp. Chỉ là đợi một hồi lâu, trong điện thoại cũng chưa đáp lại.
Khá lâu sau, Phương Ngọc Hoa thở dài, nói với Tô Thi Thi: "Cháu ngoan, đừng để trong lòng, hôm trước bà ngoại con vẫn nói với bà về con..."
"Bà nội, con biết, con không sao."
Tô Thi Thi theo quán tính cố nặn ra một nụ cười tươi tắn, sau đó mới phát giác bà nội cô không thể nào nhìn thấy được.
Cô làm bộ như không có việc gì nói: "Con có bà nội đối tốt như thế là đủ rồi, phải không bà nội?"
"Ừ, bà nội hiểu rõ con nhất." Phương Ngọc Hoa cười nói. Hai người còn nói vài câu, Tô Thi Thi mới lưu luyến không nỡ cúp điện thoại.
Chỉ là sau khi cúp điện thoại xong, cả người cô dựa ghế sofa, nhìn bất lực lại cô đơn.
Bà ngoại cô vẫn không thích cô, nhưng cũng không giống như người Đoàn gia không thích cô. Cô vẫn nói với mình, bà ngoại cô kỳ thật là thích cô.
Năm đó mẹ cô quyết định gả cho Đoàn Chấn Ba, hậu quả bị ông ta ly hôn. Nhưng vì con gái tuổi nhỏ nên không chịu tái giá, cũng không chịu về nhà mẹ đẻ, cuối cùng vì lao lục mà mất sớm.
Bà ngoại Tô Thi Thi rất đau lòng, đem cái chết của mẹ cô đổ lên đầu cô.
"Không có việc gì, bà ngoại cũng sẽ thích mình."
Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói. Cô thay thế mẹ chăm sóc bà ngoại, bảo vệ người nhà của cô.
Tô Thi Thi rời đi không lâu sau, ở sô pha khác đứng lên một người và âm trầm nhìn cô bằng ánh mắt căm thù.
Đoàn Ngọc Lộ ngầm bi thương nhìn Tô Thi Thi rời đi, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, móng tay gâm vào da thịt, từng đợt đau đớn kích thích thần kinh của cô ta.
"Tại sao cái bà già kia chỉ thích cô? Tôi chẳng lẽ không phải cháu gái bà ấy sao?"