Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 91 : Một con heo

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


"Cũng là cháu gái, tại sao không thích tôi? Tô Thi Thi tới cùng có chỗ nào tốt? Bùi Dịch thích cô, đến cả bà nội cũng đều thích cô!"



Đoàn Ngọc Lộ càng nghĩ càng giận, nhất là khi nghĩ đến việc cô ta hiện tại bị Đoàn gia đuổi đi, cha không lo lắng cô ta không có chỗ ở, không người quan tâm, đến cả chị của cô ta hiện tại cũng không nghĩ muốn quản cô ta nữa rồi!



Tan làm, Đoàn Ngọc Lộ nghĩ khôngmuốn sớm như vậy về Hà gia, liền nghĩ đến việc tính toán gọi vị soái ca mấy ngày hôm trước mới làm quen được ra ngoài chơi.



Cô ta vừa mới ra khỏi Cao ốc của Xây dựng Tiệp Khắc, điện thoại liền rung è è, thông báo có tin nhắn đến.



Cô ta mở tin nhắn ra vừa thấy, mặt tái xanh một hồi liền chuyển sang đen.



"Chết tiệt, cha thật sự mặc kệ con rồi sao?"



Đoàn Ngọc Lộ nhìn vào thông báo thanh toán trên thẻ tín dụng, lông mày nhíu chặt lại.



Từ sau khi bị đuổi ra Đoàn gia, Đoàn Chấn Ba liền cắt hết mọi nguồn kinh tế của cô ta. Cô ta chỉ có thể dựa vào việc quẹt thẻ tín dụng, đúng là hiện tại, ngay cả thẻ tín dụng cũng đang nợ một khoản nợ rất lớn.



Cô ta cắn răng một cái, gọi điện thoại cho mẹ mình.



"Còn dám gọi điện thoại cho mẹ? Con nói xem, hai ngày này con đã đi đâu làm cái gì, đem chị của con chộc giận thành cái dạng này! Bây giờ một số tin đồn lan truyền gần như đến tai của cha của con rồi, mẹ xem con đến lúc đó làm sao giải quyết đây!" Điện thoại vừa kết nối, Phương Thanh Hoa liền trực tiếp mắng.



Đoàn Ngọc Lộ trong lòng lòng tràn đầy ủy khuất, yểu điệu kêu một tiếng: "Mẹ, con gọi cho mẹ là muốn..."



"Cha con đang đến đây, mẹ không nói chuyện được rồi."



Phương Thanh Hoa bên kia vội vàng nói một tiếng, lập tức liền cúp điện thoại.



Đoàn Ngọc Lộ nghe từ trong di động truyền tiếng tút tút, tức giận đến đem di động hung hăng ném trên mặt đất bể tan tành.



"Đều là một đám trứng thối!" Đoàn Ngọc Lộ cắn môi, tức giận đến muốn khóc.



Cô ta vốn đang nghĩ để cho mẹ mình giúp giải quyết chuyện thẻ tín dụng, nhưng mà thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có. Trước giờ mẹ cô ta chưa từng như vậy, lúc nào cũng chiều theo ý cô ta!



"Đều là do kẻ tiện nhânTô Thi Thi kia, từ sau khi cô một lần nữa trở về, tôi liền càng ngày càng xui xẻo!" Đoàn Ngọc Lộ một cước đá văng màn hình di độngvỡ vụn khi nãy, căm giận đi ra bên ngoài.



Mobile phone đập bể, soái ca cũng hẹn không được. Cô ta đứng ở bên đường, đợi một hồi, không thấy Hà Chí Tường tới đón mình, mặt lãnh nghiêm kêu xe taxi chạy tới Hà gia.



Hà gia mật mã khóa bị đổi nhiều lần, Đoàn Ngọc Lộ không nhớ được, liên phải nhập vài lần, để cho tâm tình của cô ta càng thêm cáu kỉnh hơn.
"Cô là nói..." mẹ Hà Chí Tường nhìn thoáng qua, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Lộ.



Đoàn Ngọc Lộ gật đầu.



Không sai, cô ta chính là muốn đối phó với bà nội. Là do bà nội không thích cô ta, vậy cũng đừng trách cô ta bất hiếu!



Cuối tuần, Tô Thi Thi khó khăn hiếm có ở trong nhà nghỉ ngơi. Xong một phần bản thiết kế đã là buổi tối, cô ở ban công ngắm phong cảnh.



Phía sau Tô Thi Thi truyền đến tiếng một người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Bên ngoài đẹp lắm sao?"



Tô Thi Thi cũng không quay đầu lại nói: "Rất đẹp."



"Tốt hơn nhìn tôi?" người đàn ông đã đi tới phía sau cô, ngầm bi thương hỏi.



Tô Thi Thi run run một phen, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, quay đầu hướng về phía anh nheo lại mắt, nịnh nọt cười nói: "Chú à, người đẹp trai nhất rồi! Cái gì phong cảnh đều không có bằng nhìn chú đâu!"



Cô vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn trêu đùa anh một chút, đúng là không nghĩ tới Bùi Dịch vừa nghe lời của cô nói, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm lại.



"Không phải ý đó? Tôi không phải khen anh theo ý đó."



Tô Thi Thi sợ tới mức từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, thân thể tựa vào ở trên lan canban công, xấu hổ cười nói: "Anh đừung làm càn.."



"Tô Thi Thi." Bùi Dịch từng bước ép sát, "Chilou" ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá cô, "Tôi không muốn làm tu sĩ."



"Cái gì?" Tô Thi Thi cảm giác theo không kịp lối suy nghĩ của anh.



"Cho nên..." Bùi Dịch lại tiến đến bồng cô lên, xoay người liền hướng trong phòng ngủ đi tới, "Mười ngày đã là cực hạn."



"A! Anh tùy thời tùy chỗ đều có động dục - - y như con ngữa!" Tô Thi Thi sợ tới mức thét chói tai.



Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nmột người đàn ông đang vô cùng phẫn nộ: "Ngựa giống? Được lắm, chúng ta đi đến chuồng ngựa!"



Anh nói xong ôm lấy Tô Thi Thi liền đi ra bên ngoài.



Không phải chứ? Tô Thi Thi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô có thể hay không đem câu nói vừa rồi nuốt trở về?