Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 92 : Đến chó cũng đang cười nhạo cô
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
Edit: Mít
Beta: Ryeo
Gió đêm hiu hiu, thổi vào người đã có một chút lạnh.
Khu vườn yên lặng bỗng truyền đến tiếng nức nở của một cô gái.
Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, vừa đi vừa thì thào nói: " Tôi không ngại để em kêu to đâu."
"Đê tiện!" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn anh.
Dưới ánh trăng, có thể thấy tròng mắt đen trắng lóe sáng rõ ràng.
Bùi Dịch thoáng chốc nheo mắt, nhếch môi cười nói: "Em yên tâm, dù em có kêu to, thì cũng không có ai dám đến đây."
Anh nói xong, liền xiết chặt hai tay, ôm cô chặt hơn một chút: "Tôi thích em kêu lên đến cực điểm."
"Anh! Anh! Lưu manh!" Tô Thi Thi vô cùng xấu hổ, may là bốn phía đều tối đen, bằng không mặt cô đã đỏ tới mức không dám gặp người khác rồi.
"Uông uông!" Phía trước truyền đến một tràng tiếng chó sủa.
Tô Thi Thi kéo vạt áo Bùi Dịch, khẩn trương hỏi: "Anh không phải đến đây thật chứ? "
Người này thật sự muốn mang cô đến chuồng ngựa!
Trước kia hai người giữ lại con ngựa đen kia, những thứ khác đều đem về trang viên. Vì để yên tâm về con ngựa này cùng hai con chó, Bùi Dịch đã làm thêm một cái sân nhỏ ở hậu viện, xây chuồng ngựa cùng chuồng chó.
Đại cẩu tử nghe tiếng bước chân, hưng phấn kêu lên. Tiểu Vịnh trái lại không phản ứng. Tai chó rất thính, tất nhiên biết là bước chân của ai.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy hai con chó này đang cười nhạo cô. =^=
"Bùi Dịch, tôi biết sai rồi. Chúng ta trở về, được không? "
Nghe Tô Thi Thi cầu xin, Bùi Dịch cúi đầu liếc nhìn cô một cái: "Muộn rồi."
"Rốt cuộc ang muốn làm gì?" Tô Thi Thi trầm mặt, muốn nổi nóng.
"Em nói xem?" Bùi Dịch bước nhanh hơn, hai ba bước đã đến trước cửa chuồng.
"Hí...." Tiểu Hắc nhìn thấy chủ nhân, hí lên hai tiếng, rồi nhanh chóng im lặng.
Tô Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bùi Dịch bế lên lưng ngựa.
Cô sững sờ nhìn Bùi Dịch như nhìn thấy quái vật: "Đêm hôm khuya khoắt, anh không phải là muốn tôi cưỡi ngựa chứ?"
Cô chạy lên trước Bùi Dịch, vọt vào toilet, hung hăng đóng cửa " Ầm" một tiếng
Bùi Dịch sửng sốt, khóe miệng nhếch lên.
Ấu trĩ!
Tô Thi Thi ở trong rửa tay rất lâu mới đi ra, không ngờ Bùi Dịch vẫn ở trong phòng.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Tô Thi Thi đứng cách anh hai thước, cảnh giác nhìn anh, sợ thú tính lại bộc phát.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Hôm nay là chủ nhật."
Tô Thi Thi nhíu mày: "Chủ nhật tuần trước cũng không thấy anh nghỉ ngơi."
Giọng Bùi Dịch vẫn nhàn nhạt như cũ: "Tối hôm qua mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
Tô Thi Thi:....
Cô vẫn là không nói gì nữa thì tốt hơn, yên lặng đi đến phòng thay đồ.
Đi đến bên cạnh Bùi Dịch, anh đột nhiên duỗi tay về phía cô.
"Muốn làm gì? " Tô Thi Thi cảnh giác lùi lại một bước.
Bùi Dịch giơ di động trong tay lên: "Bà nội em gọi đến. "
"Cái gì? Sao anh không nói sớm?" Tô Thi Thi khẩn cấp đoạt lấy di động, quả nhiên là bà nội cô gọi tới, mà còn là gọi nhỡ.
Trong lòng cô cả kinh, cho rằng xảy ra chuyện gì, lập tức nhấn nút, vừa nói vừa đi ra ban công:" Bà nội, có chuyện gì vậy ạ?"
"Thi Thi, con đang bận sao?" Giọng Phương Ngọc Hoa trong điện thoại có chút trầm khàn.
Tô Thi Thi vừa nghe, tâm tình dậy sóng: "Bà nội, giọng bà sao vậy, bà bị cảm sao?"
"Không sao, bà khỏe." Tuy Phương Ngọc Hoa nói như vậy, nhưng giọng mũi phát ra vẫn khàn như cũ, như bị nhét một vật vào trong mũi.
"Giọng bà đã như thế này, có phải đã bị cảm không? Bà đã đi bệnh viện chưa? Đã uống thuốc chưa?" Tô Thi Thi sốt ruột hỏi han.
"Thi Thi, con đừng cuống, bà không sao thật mà. Là như này, bà ngoại con có chút chuyện muốn nói." Phương Ngọc Hoa trấn an.
"Bà ngoại có chuyện muốn nói với con?" Tô Thi Thi dậy sóng trong lòng.
Từ khi mẹ cô qua đời, tuy hàng năm cô đều đi thăm bà ngoại, nhưng cho đến giờ bà ngoại không nói với cô một câu, đột nhiên lại muốn nói, hẳn đã xảy ra chuyện gì?