Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 93 : Hạnh phúc tới quá đột nhiên
Ngày đăng: 21:31 20/04/20
"Bà nội, có phải hay không phát sinh chuyện gì rồi hả?" Tô Thi Thi không tự giác xiết chặt điện thoại di động, trong lòng có chút bối rối, "Bà ngoại..."
"Ngốc quá, bà ngoại con là vì nhớ con, muốn nói chuyện với con. Đã nhiều ngày bà cùng bà ấy hàn huyên rất nhiều, người lớn tuổi, có một số việc từ từ cũng đã hiểu ra, liền là làm khổ con rồi." Phương Ngọc Hoa thở dài một tiếng, "Bà đem di động cho bà ngoại con, nói chuyện với bà ấy nhé?"
"Dạ, được ạ." Tô Thi Thi nắm chặt lan can ban công, trong lòng có chút phức tạp.
Nhiều năm như vậy, tuy cô vẫn luôn miệng nói chính mình không để ý, nhưng dù sao vẫn lại là để ý, cô vẫn muốn cùng bà ngoại trò chuyện.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, cô cùng bà ngoại lần đầu tiên nói chuyện là trong điện thoại.
"Cháu à..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng già nua, nghe ra có chút suy yếu.
Chỉ là vô cùng đơn giản một tiếng, lại giống như một đạo thiểm điện xuyên qua di động, lập tức thấm vào trong tai Tô Thi Thi trong tai.
"Bà ngoại..." Lời vừa ra miệng, nước mắt liền nhịn không được chảy xuống. Tô Thi Thi che miệng, không nghĩ muốn để cho đầu bên kia điện thoại bà mình lo lắng.
"Cháu ngoan, mấy năm nay làm khó con rồi." Lương Thanh Hà thanh âm cực kỳ tang thương, cực kỳ trầm trọng.
Tô Thi Thi nước mắt lã chã rơi xuống đất, vừa vặn chỉ là vì một tiếng này, những cái ủy khuất trong lòng giống như lập tức liền bình thường trở lại.
"Bà ngoại, con không sao." Tô Thi Thi nhẹ giọng nói.
"Cháu ngoan, bà ngoại có lỗi với con, cũng có lỗi với mẹ con, để cho con chịu ủy khuất rồi..." Lương Thanh Hà nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tô Thi Thi tâm lập tức liền đau xót trở lại: "Bà ngoại, người đừng nói như thế, đều là lỗi của con, nếu không là vì con, mẹ sẽ không phải chết..."
Cảm xúc vẫn không thể nào khống chế được, Tô Thi Thi thất thanh khóc rống.
Trước giờ cô chưa bao giờ dám nói, cho dù cô muốn đi giải thích, đúng là cô cho tới bây giờ đều biết nói chính mình không có tư cách.
Hiện giờ những thứ cảm xúc mãnh liệt này ở trong ngực, phun trào ra.
Tô Thi Thi theo bồn hoa từ từ ngồi xổm xuống, một tay cầm điện thoại áp ở bên tai, một tay ôm lấy hai đầu gối chính mình, tựa đầu nhẹ nhàng mà đặt ở giữa đùi.
"Cháu ngoan, để cho con chịu ủy khuất rồi." Lương Thanh Hà thanh âm có vẻ cực kỳ mỏi mệt, "Không cần học bà ngoại, không cần ghi hận, như vậy quá mệt mỏi, nhớ kỹ chưa?"
"Con nhớ kỹ." Tô Thi Thi liều mạng gật đầu, cho dù bà ngoại cô nhìn không tới.
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi chân vội vã chạy ra đi, Bùi Dịch đã không trong phòng ngủ, lại chạy đến bên ngoài, ở trong thư phòng tìm được anh.
"Uh"m, mau chóng đi thăm dò, một chút có tin tức liền nói cho tôi biết." Trong thư phòng Bùi Dịch đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tô Thi Thi tiến vào, ngắn gọn nói một câu liền cúp máy.
Tô Thi Thi nhìn đến vẻ mặt của anh, đột nhiên sửng sốt, cước bộ kìm lòng không đậu thả chậm, như là không dám đến gần.
"Anh... anh có phải hay không biết chuyện gì?" Tô Thi Thi khẩn trương nhìn anh.
Cô nói xong tiến lên đi tới một bước, ngữ khí có chút lo lắng: "Có phải hay không bà ngoại cùng bà nội tôi xảy ra chuyện gì rồi? Không phải nói anh đã phái người bảo vệ sao?"
"Em trước đừng có gấp, tôi đã cho người ta đi thăm dò, người của tôi bên kia tạm thời không phát hiện ra chuyện gì lạ " Bùi Dịch đi tới kéo tay Tô Thi Thi, thanh âm có chút ngưng trọng.
"Tôi... Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi quá khẩn trương rồi." Tô Thi Thi cuống quít cúi đầu, tự trách mình vừa rồi cảm xúc quá mức kích động. Anh giúp cô nhiều như vậy, cô sao lại không biết xấu hổ đi trách cứ anh được chứ.
"Cô gái ngốc, tôi sau này không nghĩ muốn nghe được "thực xin lỗi" ba chữ này." Bùi Dịch nhíu mày nói.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, lôi kéo cánh tay Bùi Dịch, ngẩng đầu thẳng tắp địa nhìn mi mắt của anh: "Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, cầu xin anh trước tiên nói cho tôi biết được không?"
Bùi Dịch nhìn đến trong mắt cô sáng long lanh quang, chậm rãi gật đầu: "Được."
Anh nói xong, bỗng nhiên lôi kéo cô đi ra phía ngoài.
Tô Thi Thi nóng nảy hỏi: "Đi nơi nào chứ? Tôi đến giày còn chưa mang mà."
Vừa dứt lời, thân thể liền bay lên trời, Bùi Dịch ôm lấy cô, đi nhanh ra ngoài.
Bùi Dịch ôm cô xuống lầu, trực tiếp lên xe, sau bên cạnh xe Tiểu Ưu đã cầm giày của Tô Thi Thi đuổi theo ra tới.
"Này, anh.."
"Không cho nói." Bùi Dịch liếc nhìn cô một cái, "Không được chọc tôi tức giận."
Tô Thi Thi chán nản.
Bùi Dịch thấy cô như vậy, khóe miệng nhếch lên một cái, thanh âm ôn nhu hơn một chút: "Mang em đi đến một nơi."