Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 94 : Kinh hỉ liên tục

Ngày đăng: 21:31 20/04/20


Bắc Kinh là một thành phố của cả lịch sử và tầng lớp kinh tế hiện đại. Kinh tế bậc nhất, văn hóa bậc nhất. Xe cô luu thông trong thành phố này so với các thành phố khác là hoàn toàn khác nhau



Tô Thi Thi không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà lại đưa cô đi thăm quan các công trình kiến trúc nổi tiếng ở đây



"Công trình sân vận động?" Tô Thi Thi nhìn về phía trước tòa nhà khổng lồ này như ấm trà bằng phẳng, quay đầu kỳ quái nhìn Bùi Dịch, "Đến chỗ này làm gì? Tập thể dục?"



"Xuống xe." Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, chính mình mở cửa đi xuống xe.



Tô Thi Thi lại nhìn thoáng qua phía trước sân vận động, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm trong đầu. Cô sửng sốt một phen, vội vàng đẩy cửa xe mở ra nhảy xuống.



"Anh dẫn tôi tới đi thăm quan sao?" Tô Thi Thi tiến lên, vui mừng ôm lấy cánh tay Bùi Dịch, giống cô bé nhỏ được đưa đi chơi một dạng vui sướng nói: "Tôi nghe nói nơi này có nhiều chỗ không thể đi vào, anh có thể giúp tôi vào xem sao?"



Bùi Dịch nhíu mày, chẳng thế thì anh mang cô đến chỗ này làm cái gì?



Tô Thi Thi cực kỳ vui vẻ, cô lúc trước sao lại không nghĩ tới biện pháp này chứ. Công trình thiết kế nhà khách kia vẽ như thế nào cũng thấy không hoàn mỹ, mà ngày nộp thiết kế ngày càng ngày càng gần, trong lòng cô cũng không tránh có chút lo lắng.



Đã sớm nên đến xem những công trình kiến trúc khác tìm kiếm linh cảm.



Lúc bọn họ đi vào, đã có nhân viên công tác đứng ở nơi đó, bọn họ vừa đến, nhân viên công tác lập tức ân cần mà dẫn dắt bọn họ đi thăm quan chung quanh.



Công trình sân vận động này bên ngoài nhìn giống ấm trà, bên trong nhưng là cảnh tượnglại có vẻ khác.



Rộng mở sáng ngời, kết cấu phức tạp, có thể dụng đồ sộ vĩ đại để hình dung.



Bùi Dịch đi đến phòng dành cho thượng khách, Tô Thi Thi cũng không thèm để ý, hoàn toàn dung nhập đến thiết kế trang trọng bốn phía ở nơi này.



Sân điền kinh, sân bóng rỗ trong nhà, hồ bơi..., cô đi xem cách trang trí nơi đây trọn vẹn một buổi sáng mới có thể xem hết.



Chờ lúc cô thở hồng hộc đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Bùi Dịch đang ngồi ở trên ghế kia cúi đầu xem văn kiện, bên cạnh đứng một vị mỹ nữ thân mặt sườn xám dáng người nóng bỏng.



"Bùi tổng, tôi lấy cho anh một ly tra khác nha." Mỹ nữ thẹn thùng nói.



Bùi Dịch dáng vẻ như là không có nghe thấy, vẫn như cũ lật lật xem văn kiện trong tay.



Mỹ nữ tự nhiên bưng ấm tử sa, lại vì anh rót một ly đầy.




"Cho nên?" Bùi Dịch nhíu mày nhìn cô.



Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại: "Cho nên anh vừa rồi làm được thật sự thật rất tuyệt!"



Bùi Dịch tức cười. Muốn nói nội tâm của cô gái này, giả heo xơi tái cọp già anh tuyệt đối không thể nào sánh bằng!



Hai người đi ăn cơm, sau đó Bùi Dịch lại mang theo Tô Thi Thi đi đến nơi cócông trình kiến trúc đặc sắc khác.



Sân khấu kịch, viện bảo tàng, thậm chí đến cả vườn bách thú đều đã đi.



Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch ánh mắt vẫn hướng bên trong vườn bách thú nhìn bộ lông sáng bóng của con sói kia, kìm lòng không đậu run run một phen.



"Anh hẳn không là muốn mua con sói kia trở về nhà đi?" Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng.



"Có gì không được?" Bùi Dịch ánh mắt lạnh lùng, "Hai con vật ở nhà kia cần có người trị rồi."



Tô Thi Thi không nói gì giựt giựt khóe miệng.



Không phải là một ngày nào đó quản gia không ngăn lại Đại cẩu tử để cho nó chạy vào trong biệt thự, Tiểu Vịnh sốt ruột, cũng chạy vọt vào thư phòng, không cẩn thận đã làm hỏng vài quyển sách của anh...



Tuy nhiên là rất đau lòng.



Nhưng là...



"Nhưng con sói này quá nguy hiểm, đầu tiên chỉ nói đến cái tên đều không tốt rồi, mỗi lần nói đến sói, đều là sắc lang, sói đói... Đúng không?" Tô Thi Thi vắt óc tìm mưu kế nói.



Bùi Dịch vừa nghe mặt lập tức trầm: "Vậy thì đem một con hổ trở về."



Tô Thi Thi rút rút đôi má, thuận miệng nói: "Anh dứt khoát đem con hổ ném đến trang viên trong vườn cho tan hoang đi..."



Nói xong chính cô cũng ngây ngẩn cả người, cùng Bùi Dịch liếc nhau một cái.



Chủ ý này tựa hồ không sai.