Chú À, Tôi Yêu Chú
Chương 12 :
Ngày đăng: 10:05 18/04/20
- - Tôi cũng mê chú!
Đêm ấy tôi ngủ ngon lành trong vòng tay của chú, bình yên sau những ngày gió chướng.
Tiếng chuông báo thức làm tôi thoát khỏi giấc mơ đang dang dở, chỗ nằm bên cạnh đã trống tự bao giờ, tôi lững thững đi xuống nhà, căn bếp truyền lên một mùi thơm thoang thoảng, chú già đang đứng bếp, tôi liền chạy đến ôm lưng chú, nũng nịu:
- - Chú nấu gì vậy, thơm quá.
Chú xoay lại nhìn tôi, ôn hòa bảo:
- - nấu chút thức ăn thôi, mau vào đánh răng rửa mặt đi, sắp xong rồi, mèo lười.
- - Tôi muốn ôm chú.
Chú cười, tay vẫn chuyển động, còn tôi nghịch ngợm cứ ôm lấy chú mãi không buông. Còn hư hỏng xoa xoa bóp bóp khắp người chú,đến nổi chú bé đang ngủ cũng phải bật dậy chào hỏi, thích thật.
- - Được rồi, không nghịch nữa, vào vệ sinh đi. Nếu không một hồi nữa em phải nghỉ học đấy.
Tôi cứ dây dưa mãi mới chịu lên lầu sửa soạn, công nhận chú nấu ăn ngon thật, không thua nhà hàng là mấy.
- - Chú, ngon quá.
- - ăn nhiều vào, có sức mà vận động.
Chú cười khì, chú già dâm đãng.
Chú đưa tôi đến trường, tôi định mở cửa bước xuống thì chú giữ tay tôi lại:
- - khoan đã..
Chú nhích qua hôn lên môi tôi một cái, ngọt ngào như kẹo, từ lúc yêu chú, tôi nhận ra mình bắt đầu thích ăn kẹo mút, càng ngậm càng mê. 🐧
Vừa hết giờ học tôi đã thấy chú đậu xe sẵn ở trước cổng, hai tay đút vào túi quần âu chao ôi nó đẹp, làm mấy đứa con gái qua lại cứ chỉ trỏ, cái mặt rõ vẻ ngưỡng mộ, có đứa mạnh dạn đến xin số điện thoại nữa, nhưng chú chỉ lắc đầu, nhìn tụi nó tiu nghỉu mà tôi hãnh diện vì có ông chồng đẹp như diễn viên, lại khỏe như vận động viên điền kinh, sướng thật.
- - hôm nay có gì vui sao?
Chú hỏi, tôi lắc đầu:
- - đâu có.
- - thế sao cứ cười từ nãy đến giờ. Hay lại nghĩ trò gì mới!Advertisement / Quảng cáo
- - không có, chỉ là tôi thấy may mắn vì có chồng đẹp trai, đi đâu ai cũng trầm trồ.
- - giờ em mới biết tôi đẹp à, muộn quá rồi đấy.
_-xỳy, đẹp thì có đẹp nhưng tự cao cũng không ít..
- - Tôi đưa em đi ăn. Bà chưa về, vú cũng chưa lên.
Lúc đầu chú muốn ăn ở nhà hàng nhưng tôi bảo có một quán cơm bình dân cũng rất ngon, bảo chú đến ăn thử, quán này khi trước tôi với Thanh Hà hay ăn mỗi khi có dịp, cậu ấy luôn nói rằng quán cơm này là số 1. Nhắc lại nhớ, không biết cậu ấy đã ăn gì chưa, tôi muốn sang đó một chút. Tôi bảo chủ tiệm làm thêm một phần cơm đem về, chú hỏi:
- - cái tên nhóc thích cô bé đó đâu?
- - Chú nói anh Vũ hả?
- - Ừm, hôm đám tang cũng không thấy đến.
- - Anh ấy chuyển trường rồi, sau khi tỏ tình thất bại cũng xin chuyển trường luôn, sau đó tôi không gặp lại, chắc anh ấy không biết chứ không đã đến rồi.
Chú nhếch môi:
- - muốn cưa gái mặt phải dày lên, chưa chi đã bỏ cuộc.
Tôi áp mặt gần lại mặt chú mà hỏi:
- - Ừ, buổi trưa tớ có về nấu cơm cúng cho ông bà, chắc mai tớ về, nhà cửa hiu quạnh quá.
- - Cậu đã thông suốt chưa?
Thanh Hà gật đầu:
- _tớ không làm bậy nữa đâu, Tuyền, tớ cảm ơn cậu.
- - tớ với cậu mà lại khách sáo vậy à, cái gì chia sẻ được tớ sẽ chia sẻ với cậu, đừng ngại nhé..
Tôi đâu ngờ mình luôn tốt với họ nhưng họ lại ngấm ngầm muốn chiếm đoạt mọi thứ của mình, từ tiền bạc cho đến cả người mình thương, bởi biết người biết mặt chứ đâu biết lòng.
Ở thêm một hôm nữa Thanh Hà về nhà mình, cậu ấy còn phải lo hương khói nên không ở lâu được, tôi thấy cậu ấy cũng đã chấp nhận sự thật rồi, nên cũng an tâm lắm.
Nói về chú đi nhỉ, chuyện là tôi với chú tình cảm đi lên rất nhiều, nhưng có một điều tôi ghét ở chú là lúc tập trung vào việc gì đó lại vô cùng khó tính, như việc kèm tôi học, tôi đã bảo tôi không có khiếu thí nghiệm các thành phần hoá học, nên toàn làm sai câu hỏi, chú đập cuốn sách xuống bàn cái phạch:
- _ Thanh Tuyền, phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây, không được đổ hoá chất này vào hóa chất kia ngoài chỉ dẫn. Tất cả hoá chất phải đi đúng quy trình.
- - nhưng rõ ràng lúc nãy chú nói muốn điều chế etilen thì phải điều chế từ ancol etylic theo phương trình, tôi có làm sai đâu.
- - còn cãi, em nhìn xem mình sai ở đâu.
Tôi lẩm bẩm:Advertisement / Quảng cáo
- - cái nào đổ vào trước mà không được, cuối cùng cũng đổ chung với nhau thôi. Khó thế làm gì không biết! Hèn gì công nhân sợ như sợ ma.
- - em nói cái gì đó, hay muốn ăn đòn, thí nghiệm này tôi đã giảng cho em k dưới 10 lần đâu đó.
Nói đến ăn đòn tôi có phần hơi sợ, tôi biết chú làm thật chứ không đùa, nhưng cơ bản tôi không thích, không hứng thú thì không thể thông được mấy cái phức tạp này được. Nên liền cười nịnh nọt:
__ tôi nói chú đẹp trai lại giỏi giang như thế này thì tôi cần gì phải học mấy cái này, chẳng phải có chú là đủ rồi hay sao?
Vừa nói tôi vừa ngã vào lòng chú, khuôn mặt ủy mị yếu đuối, chú véo cằm tôi:.
- - đừng có nịnh.
- - Không có nịnh đâu, thật lòng đó, chồng tôi là tuyệt vời nhất. Đúng không chồng. Chồng…
Tôi như con mèo nhỏ dụi đầu vào ngực chú, cuối cùng chú phải chào thua:
- - Tôi thua em. Không phạt.
Tôi biết ngoài lúc tôi ngu ngơ không tập trung học bị chú mắng thì bình thường chú sẽ cưng tôi lắm nên tôi dùng cái miệng của mình để cứu lấy cái mông, và tôi đã thành công. Hihi.
Mọi sóng gió tưởng chừng như dừng lại ngoài cửa, ai ngờ đâu nó chỉ mới bắt đầu. Đó là một ngày tôi nhớ mãi, ngày tôi ngu muội dắt rắn vào nhà, hôm đấy chủ nhật, tôi có rủ Thanh Hà đến chơi rồi ăn cơm vì chú đi công tác 3 hôm mới về, cậu ấy khuôn mặt buồn bã, tôi với bà nội gặng hỏi mãi cậu ấy mới nói là chủ nhà không cho cậu ấy ở nữa, họ lấy căn nhà để sang bán lại, họ cho Thanh Hà một tuần để thu xếp dọn nhà, cậu ấy không biết phải dọn đi đâu cả, rồi còn hương khói của ông bà phải đem đi đâu, cậu ất rươm rướm nước mắt. Sao số cậu ấy lại khổ như vậy cơ chứ.
Bà nội đề nghị:
- - ta có ý thế này, cháu đem tro cốt của ông bà gửi vào chùa, hàng tháng lên một hai lần, còn bản thân thì đến đây ở, nhà này rộng rãi, một chỗ ngủ có dư. Được không?
Tôi vui mừng khôn siết:
- _ thật hả nội, Thanh Hà mau đồng ý đi, đồng ý đi cậu.
- -nhưng mà cháu thấy ngại lắm bà! Cháu sợ làm phiền mọi người.
- - phiền phức gì đâu, có thêm một người lại vui chứ sao.. Hay là như vầy, để cháu không phải ngại thì ngoài lúc đi học cháu sẽ nấu cơm và phụ cô giúp việc làm việc nhà. Như vậy là vẹn cả đôi đường rồi.
Thanh Hà nhìn bà bằng ánh mắt biết ơn, cậu ấy mừng đến phát khóc một lần nữa, tôi lau nước mắt cho cậu ấy:
- - Cậu đấy, mít ướt vừa thôi, kiểu này phải lấy một người thật mạnh mẽ mới bảo bọc cho cậu được.
Thanh Hà phì cười, tôi cùng cậu ấy hôm sau đem tro cốt gửi vào chùa, rồi thu xếp đồ đạc đi thẳng về nhà chú Toàn,kể từ hôm đấy, bão bắt đầu nổi lên. Tôi từ từ hiểu, bạn là bè, và Thanh Hà đích thị là con lộn bàn trong truyền thuyết.