Chú À, Tôi Yêu Chú

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Kể từ hôm ấy Thanh Hà chính thức ở nhà của chú với tư cách là cháu nội nuôi của bà, phải nói Thanh Hà đảm đang và chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm pha trà rồi nấu ăn sáng mới đi học chung với tôi, ai như tôi hôm nào cũng nướng đến cháy khét mới chịu dậy.



Những ngày đầu Thanh Hà đi cùng tôi với chú, chiều cũng vậy, nhưng được 1 tuần thì chú đã mua riêng cho Hà một chiếc xe máy để tiện cho việc di chuyển, cậu ấy nhẹ nhàng nói:



- - Chú không cần tốn kém như vậy, tôi đi chung với Thanh Tuyền cũng được rồi.



Chú bảo:



- - Có xe sẽ tiện hơn cho cả đôi bên, cô muốn lên thăm ông bà cũng dễ, cứ như vậy đi, từ mai sẽ bắt đầu đi riêng.



Tôi thấy vậy cũng xin chú tự chạy xe máy giống Thanh Hà, chú lắc đầu:



- - Em thì không.



Tôi ỉu xìu, chú thật quá đáng, lúc nào cũng muốn quản thúc tôi như một đứa con nít, chán quá tôi than vãn với Thanh Hà:



- - Cậu sướng rồi, được tự do đi lại, tớ về phòng để mơ đây.



- - Có gì đâu, cậu cứ kiên trì xin thế nào chú cũng đồng ý thôi, cậu xem ở trường mình có ai đưa đón như cậu không, nhìn vào người ta còn tưởng cậu hư quá nên bị quản thúc đó.



- _ chú đã nói không là không, khó thay đổi lắm.



- - hay là cậu giả vờ phải ở lại học thêm, hoặc làm gì đó mà không khớp với giờ giấc của chú, chú thấy bất tiện quá thì cho cậu đi riêng chứ gì.



Tôi nhìn Thanh Hà với ánh mắt dò xét:



- - này, có phải cậu không đó, sao hôm nay trở nên mưu mẹo thế.



Thanh Hà quay mặt chỗ khác:



- - người ta đang giúp cậu mà cậu nói thế.



- - thôi thôi, tớ chỉ hỏi thôi chứ có ý gì đâu, xin lỗi mà..



Thế thôi là Thanh Hà bật cười ngay, cậu ấy chưa bao giờ giận tôi quá 1 bữa cả.



Buổi tối cả nhà dùng cơm xong thì ngồi xem tivi, bà nội hỏi:Advertisement / Quảng cáo



- - Thanh Tuyền, có gì đặc biệt chưa cháu?



Tôi ngơ ngác hỏi lại:



- -đặc biệt là sao bà?



- - cái con bé này, tháng này đã bị chưa?



Thì ra là chuyện đó, tôi gật đầu:



- - rồi ạ.



- - hai đứa có phòng tránh gì không đó, sao mấy tháng rồi mà chưa có thai. Hay là...



Chú chen vào:



- - gấp gì, bọn cháu còn trẻ, bà đừng làm Thanh Tuyền áp lực.



- - trẻ cái đầu anh ý, anh ba mươi mấy tuổi rồi chứ trẻ trung gì nữa mà không chịu sanh con. Tôi nói rồi, nhanh mà sanh chắt cho tôi bế, tôi chẳng khỏe mãi mà đợi anh chị đâu.



Bà có vẻ giận, bỏ đi về phòng, Thanh Hà thấy vậy liền chạy theo, tôi mới quay sang bảo:




Đến buổi chiều hôm đó tôi với chú về nhà như thường lệ, thì thấy bà nội đang ngồi ở phòng khách, khuôn mặt cực kì khó coi, tôi hỏi:



- - bà, bà không khỏe ạ.



Thanh Hà kế bên lắc lắc đầu, tôi nhíu mày không hiểu



Bà nội vứt vỉ thuốc lên bàn:



- - còn hỏi, Thảo nào mấy tháng rồi mà không có động tĩnh gì, chị định qua mặt tôi đến bao giờ đây, hừ.



- - cái này là..



Chú chau mày, cầm vỉ thuốc lên xem:



- - thuốc tránh thai hàng ngày.



- - Thuốc tránh thai, của ai?



- - Chị đừng có giả ngơ, tôi thấy vỉ thuốc này ngay trong phòng chị, chị còn chối nữa không? Tôi không ngờ lời tôi nói chị không xem ra gì, chị khi dễ tôi đúng không?Advertisement / Quảng cáo



Tôi giải thích:



- - kìa nội, thật sự con không có uống thuốc này. Con không lừa nội.



- - Không phải của chị chẳng lẽ của tôi, hay của cô giúp việc, chị nói chuyện thật buồn cười, chị nhìn lại mình đi, về đây suốt ngày chỉ việc đi học, về nhà có người cơm nước, chỉ việc sinh một đứa cháu cho tôi mà chị cũng không làm, chị thấy mình có quá đáng không, có ích kỷ quá không?



Chú:



- - nội bình tỉnh, chắc là có hiểu lầm, Tuyền không có uống thuốc đâu, cháu chắc đó.



- - Anh đừng có bênh nó, tôi chả hiểu anh bị cái gì nữa đó anh Toàn, lúc xưa anh mê trẻ con bao nhiêu tôi biết cả, giờ vì cái con bé này mà cứ năm lần bảy lượt tránh né việc nối dõi tông đường cho nhà này, rốt cuộc anh có muốn tôi sống nữa hay không đây, anh nói một lời cho tôi biết đi.



Nói qua nói lại tôi khẳng định mình không uống, chú Toàn cũng đứng về phía tôi khiến bà nội mệt, lên huyết áp, cả nhà hoảng hốt đưa bà vào viện, ở bên ngoài Thanh Hà nói với tôi:..



- - sẵn vào viện vậy cậu xét nghiệm cho bà thấy cậu không uống thuốc đi, chứ giờ thuốc ở phòng cậu, cậu chối kiểu gì.



Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, Thanh Hà đúng là thông minh.



Sau khi xét nghiệm, tôi hồi hộp đợi kết quả của ngày mai, cả đêm hôm ấy bà nội không chịu gặp tôi, chỉ cho Thanh Hà vào chăm sóc, tôi cũng hết cách, chú động viên:



- - đừng buồn, tôi tin em mà. Về ngủ đi, mai còn đi học.



Ở lại cũng không làm gì nên chú đưa tôi về nhà, sau đó trở lại bệnh viện với bà. Còn căn dặn tôi sáng đi học cẩn thận vì có thể chú sẽ về trễ.



Chiều hôm sau từ trường tôi chạy thẳng đến bệnh viện, vừa đến phòng đã bị Thanh Hà đẩy ra:



- - Cậu đừng vào, bà chưa hết giận cậu đâu.



Vừa lúc ấy có một y tá đi đến, hỏi:



- - Em là Huỳnh Thanh Tuyền xét nghiệm hôm qua đúng không?



- - Vâng đúng rồi chị, có kết quả rồi ạ.



- _ ừ, có rồi, kết quả trong máu em có chất progestin, làm diệt t*ng trùng và ức chế rụng trứng. Đây em xem lại có gì không hiểu thì lên phòng hỏi nhé.



Tôi cầm tờ giấy mà tay run rẩy, tôi tại sao lại có chất đó trong người.