Chú À, Tôi Yêu Chú
Chương 14 :
Ngày đăng: 10:05 18/04/20
Tôi cầm tờ giấy mà tay run rẩy, tại sao tôi lại có chất đó trong người.
- -Có chuyện gì vậy?
Tiếng bà nội hỏi làm tôi hoảng hốt giấu vội kết quả ra sau lưng, hành động đó làm bà tò mò hỏi tiếp:
- - Chị Tuyền giấu cái gì sau lưng vậy, đưa tôi xem, có phải đã có kết quả rồi không?
Tôi hơi ấp úng:
- - Dạ.. dạ chưa ạ, để cháu lên bảo họ một tiếng.
- - Chị không có tật sao lại giật mình như vạy, hay chị làm gì khuất tất sau lưng chúng tôi, chị cứ đưa đây?
Tôi không còn cách nào khác đành chậm chạp đưa tờ kết quả cho bà, bà nội nhìn vào câu kết luận mà quát vào mặt tôi ngay:
- - đấy, kết quả rành rành chị còn chối nữa không, giời ơi, gọi thằng Toàn đến ngay, đến cho nó thấy, cho nó biết con ranh này nó qua mặt như thế nào.
Kỳ thực tôi vô cùng kỳ lạ với biểu hiện của bà nội dành cho tôi những ngày vừa qua, lúc trước bà quý mến tôi lắm, nhưng dạo gần đây bà khó khăn ra mặt, tôi cứ cho rằng bà vì quá trông mong một đứa bé, không nghĩ gí sâu xa hơn nữa không biết rằng bà đã bị những lời ngon ngọt của Thanh Hà đánh lừa, bị nó bơm đểu mà không biết.
Vừa hay chú cũng vừa đi đến cùng cô Liên, tôi như vớ được một người có thể tin tưởng mình lúc này, mà giương ánh mắt lo lắng nhìn chú, chú hỏi:
- - chuyện gì mà ầm ĩ lên vậy, vào trong đi, người ta đang nhìn kìa.
Thanh Hà với cô Liên dìu bà vào trong giường ngồi, tôi với chú theo sau, Thanh Hà không nói chỉ lặng lẽ đưa tờ giấy lúc nãy cho chú xem qua, chú hơi cau mày rồi liếc sang nhìn tôi, sau đó mới nhàn nhã nói:
- - với kết quả này cũng không chứng minh được gì cả, progestin là một loại hormone steroid tổng hợp có nhiều tác dụng như tránh thai, liệu pháp thay thế hormon, trị rối loạn kinh nguyệt, chảy máu âm đ*o bất thường hoặc không có kinh nguyệt, đồng thời làm tăng sinh nội mạc tử cung, hỗ trợ điều trị Ung thư vú, thận hoặc tử cung, làm tăng ham muốn tình dục, kể cả mụn trứng cá hay sinh non người ta vẫn áp dụng đến progestin này. Vì thế nội không nên dựa vào đây mà trách Tuyền được, Tuyền cũng rất mong có em bé nên không có đụng đến vỉ thuốc đó đâu.
Advertisement / Quảng cáo
Tôi nghe chú nói mà lòng dấy lên một loại cảm xúc đặc biệt, đó chính là ngưỡng mộ với kiến thức siêu phàm của chú, ôi học giỏi cũng được lợi lắm nè.
Bà nội:
- - ý anh là sao, hay anh nói vỉ thuốc nó có cánh rồi bay vào phòng của nó, hay anh nghĩ là do tôi cố tình dựng chuyện, anh Toàn, tôi già rồi, đầu tôi hai thứ tóc rồi, tôi chỉ mong anh sớm có con để tôi còn an tâm mà nhắm mắt, chứ tôi có làm khó làm dễ gì anh đâu..
Bà nằm xuống, quay mặt vào tường khóc. Thanh Hà ngồi cạnh với bà.
Chú lại tiếp tục nói:
- - cháu không có ý đó. Nhưng chuyện gì cũng phải rõ ràng. Bà phải tin Tuyền chứ.
- - Tôi không cần biết, tôi chỉ biết trong cặp chị Tuyền có thuốc tránh thai, thêm trong máu cũng có chất gì đấy làm không có thai được, mọi việc trùng khớp như vậy, anh chị muốn tôi tin kiểu gì đây? Hả?
Chú Toàn:
- - kiểu gì thì cháu cũng tra ra, bà yên tâm đi. Giờ cháu lên lấy giấy ra viện rồi mình về.
Thanh Hà cười, nhưng tôi nhận ra nụ cười không hề tự nhiên một chút nào:
- - Không sao đâu bà, hôm nào chú muốn ăn gì tôi nấu cho nhé.
Chú cầm đũa gắp thức ăn mà không đáp lại, Thanh Hà lại cúi đầu ăn như bình thường nhưng tôi chợt thấy ánh mắt đó vài phần hụt hẫng, lòng tôi bỗng nhớ lời của mẹ, tôi bắt đầu để ý Thanh Hà.
Ăn xong chú ra ngoài có việc gì đó, tôi ngồi ở ngoài chiếc xích đu cho mát, gió hiu hiu thổi, thì Thanh Hà đi ra, tay cậu ấy vẫn cầm ly nước cam như bình thường đưa cho tôi:
- - của cậu này Tuyền.
Tôi đón nhận:
- - Ừm, cảm ơn cậu.
Advertisement / Quảng cáo
- - Cậu uống đi.
- - vừa ăn xong no quá, tý tớ uống.
- - Cậu nhớ uống đấy nhé, uống cam cho đẹp da hihi.
Chúng tôi ngồi nói vài chuyện phiếm rồi mạnh ai nấy về phòng của mình, Thanh Hà không quên nhắc tôi:
- - Cậu nhớ uống đấy nhé.
- - tớ biết rồi mà.
Lên phòng vì bận cày bộ phim ngôn tình Hàn Quốc mà tôi ngủ quên lúc nào chẳng biết, đến khi thức giấc thì chú đã nằm bên cạnh tự khi nào rồi. Trên bàn ly nước cam vẫn nguyên ở đấy.
Hôm sau đến trường, chú có dặn chiều tôi về với Thanh Hà vì chú bận đi xem đợt gỗ mới về nên không đón tôi được, tôi cũng bảo với Thanh Hà rồi, cậu ấy tươi cười đồng ý:
- - lâu rồi tớ với cậu không đi chung xe nhỉ. Mà tý nữa cậu đi với tớ đến khách sạn X nhé, tớ xin vào làm buổi tối, họ bảo hôm nay đến phỏng vấn.
- - Sao tự dưng cậu lại làm thêm, chẳng phải hiện tại rất tốt sau?
- - tốt nhưng đi làm được vẫn tốt hơn, thôi cậu ra cổng đi, tớ vào lấy xe.
Chúng tôi đèo nhau đến một khách sạn nhỏ trong một hẻm nhỏ, Thanh Hà dựng xe rồi rủ tôi đi vào.
- - Cậu lại bàn ngồi đi, tớ lên phỏng vấn một tý nhé.
- - chúc cậu may mắn nhé.
Ngồi chán chê tôi uống ngụm nước lọc của chị nhân viên đem đến, một ngụm, hai ngụm, đến hết cả ly nước mà Thanh Hà vẫn chưa ra, cho đến một lúc tôi chợt thấy buồn ngủ, mọi thứ trước mắt bắt đầu xoay vòng, xoay vòng, thân thể chao đảo rồi lịm hẳn, lịm hẳn....trước khi bất tỉnh tôi còn nghe rõ vành vạnh tiếng của ai đó rất quen, rồi sau đó gục đầu lên vai người đó, mùi hương này tuyệt đối không phải của chú. nhưng tôi giờ so voi sợi bún không khác là mấy, yếu ớt và rời rạc, trong tiềm thức vẫn nhớ rõ mình được dìu đi đâu đó không rõ nữa.