Chú Ái Tinh Không

Chương 111 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Là đàn ông, cho dù anh yêu Ariel, thì cảm giác nơi tư mật bị ngón tay xâm nhập vẫn khiến anh khó chịu. Anh có thể kìm nén cảm giác đó, nhưng không cách nào xóa bỏ nó.



Chỉ một ngón tay đã khiến mắt Ariel ngập trong lửa tình. Hắn có vẻ nôn nóng muốn chen ngón tay thứ hai vào.



Đúng lúc đó …



Rầm! Rầm! Rầm!



Đột nhiên có tiếng đập cửa.



Ariel nói không cần suy nghĩ: “Đừng để ý đến!”



Chung Thịnh xấu hổ không dám nhúc nhích. Cho dù người đập cửa là ai, anh cũng không thể ra mở.



Rầm! Rầm! Rầm!



Ngón tay thứ hai của Ariel chen vào một nửa. Từ đôi má đỏ hồng và vầng trán ướt đẫm mồ hôi có thể thấy được hắn đang cực lực kìm nén dục vọng của mình.



Rầm! Rầm! Rầm!



Người ngoài cửa hình như không biết cái gì là bỏ cuộc, cho dù người trong phòng không đáp lại vẫn ngoan cố đập cửa.



Rầm! Rầm! Rầm!



Chung Thịnh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ariel. Anh không biết người ngoài đó là ai, nhưng cố chấp như thế chắc là tìm họ có việc gấp?



Ariel ngừng tay, nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Chung Thịnh. Nếu bây giờ Chung Thịnh dám bảo hắn đi mở cửa, hắn nhất định sẽ không tha cho anh!



Chung Thịnh nhìn vẻ mặt khủng bố của Ariel, nuốt nước miếng cái ực, lại vùi đầu xuống.



Thôi thôi, mặc kệ ai đang đập cửa, trời đất bao la cũng không bằng được Ariel. Nếu ngài Ariel không muốn mở cửa, vậy cứ để người kia đập tiếp đi.




Bất giác, đối mặt với Ariel mắt như phun lửa, Từ Vệ Quốc càng nghĩ lại càng xa.



“Khụ khụ, anh đến tìm bọn em là có việc gì sao?”



Ngay trước khi Ariel không nhịn nổi ra tay đánh tên đàn anh phá hỏng chuyện tốt lại chạy đến trước mặt hắn ngẩn người, Chung Thịnh mở miệng ngăn trở.



Từ Vệ Quốc thu lại những ý tưởng chạy dần theo hướng đen tối của mình, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Hửm? À ừ, tôi đến để bàn với các cậu về chuyện đoàn trao đổi.”



“Mời – nói – trọng – điểm!” Ariel nghiến răng gằn từng chữ.



Từ Vệ Quốc không đùa nữa, nói một vài suy nghĩ của mình cho họ. Nói đến cũng lạ, đáng lý ra những chuyện thế này Từ Vệ Quốc đâu cần bàn bạc với họ. Có lẽ là vì hai người này chín chắn hơn hẳn số tuổi hiện tại nên Từ Vệ Quốc mới vô thức coi họ như bạn cùng trang lứa.



“Thế nào? Hai đứa thấy cách này có được không?” Từ Vệ Quốc nhìn họ đầy chờ mong.



Chung Thịnh vuốt cằm nói: “Em thấy ý này hay lắm, có thể hướng mọi sự chú ý của đoàn trao đổi đến trận đấu. Với lại, em cũng rất tin tưởng vào thực lực quân mình.”



“Nếu có thể trực tiếp dùng cơ giáp thì tốt.” Sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu như cũ.



Từ Vệ Quốc trừng mắt. Người ta đến để trao đổi chứ có phải gây chiến đâu. Nếu dùng cơ giáp, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lại thành vấn đề ngoại giao của hai nước rồi. Đặc biệt là trong số đó còn có nhị hoàng tử của quốc gia họ. Với quốc gia theo chế độ quân chủ, hoàng tử tôn quý thế nào khỏi nói cũng biết. Từ Vệ Quốc muốn Liên Bang nở mày nở mặt, chứ không phải châm ngòi chiến tranh.



“Thật muốn cho con chim khổng tước kia bẽ mặt.” Ariel nói với vẻ âm trầm. Có lẽ bị chuyện vừa rồi kích thích, nên bây giờ mọi cảm xúc của hắn đều bộc lộ xa ngoài.



Từ Vệ Quốc nghe giọng điệu âm hiểm đó mà lạnh sống lưng. Cái đứa Ariel lạnh lùng tao nhã ngày trước đi đâu rồi? Sao ra ngoài một chuyện lại thành thế này?



Từ Vệ Quốc đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Chim khổng tước là ai?”



Ariel đột nhiên cứng người. Chung Thịnh trả lời theo phản xạ: “Ngài Zaccai Fuery.”



Lời vừa ra khỏi miệng, cả Chung Thịnh và Từ Vệ Quốc đều sửng sốt.



Ariel lẳng lặng bắt chéo chân, vẻ mặt nhìn không ra điều gì.