Chú Ái Tinh Không

Chương 112 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Zaccai … cái gì cơ? Đó là ai?” Cái tên này hoàn toàn xa lạ với Từ Vệ Quốc. Nhưng Chung Thịnh lại đang ảo não vì lúc nãy mình trả lời theo thói quen.



Đời trước ngài Ariel không có cảm tình gì với nhị hoàng tử của đế quốc Elan, toàn gọi người đó là ‘con chim khổng tước’. Mình làm phó quan biết thì cũng thôi, sao vừa rồi lại buột mồm nói ra?



Quan trọng hơn là, đời này Ariel chưa từng nói với anh chuyện đó, vậy mà anh lại biết. Lát nữa phải giải thích sao đây? Anh không cho rằng Ariel sẽ bỏ qua sơ hở lớn thế này.



Chung Thịnh buồn bực không biết phải ứng phó với màn chất vấn lát nữa của Ariel ra sao, chẳng có tâm tư trả lời vấn đề của Từ Vệ Quốc.



Không thấy Chung Thịnh nói gì, Từ Vệ Quốc quay sang nhìn Ariel.



Ariel thản nhiên nói: “Fuery là quốc họ của đế quốc Elan.”



Từ Vệ Quốc chợt ngộ ra: “Thì ra là nhị hoàng tử …” Lập tức giật mình kinh ngạc, “Khoan đã, cậu gọi hắn là ‘con chim khổng tước’, không lẽ cậu biết hắn?”



Ariel hơi nhướn mày: “Thấy hình hắn trên mạng.”



Chung Thịnh, Từ Vệ Quốc: …



Từ Vệ Quốc không buồn khinh bỉ nữa. Mới nhìn hình người ta trên mạng đã gọi là chim khổng tước, rốt cuộc cậu có thù oán gì với người ta!



Chung Thịnh còn đang nhìn Ariel với vẻ khó hiểu. Ngài Ariel được hưởng nền giáo dục rất tốt rất toàn diện, gọi một người khác như thế chắc chắn không đơn giản chỉ vì nhìn hình người đó trên mạng, chắc chắn là tên này từng đắc tội ngài, tội rất nặng.



Ariel ngó lơ ánh nhìn nghi hoặc của Chung Thịnh, không có vẻ gì là chột dạ.



“Thôi, mặc kệ hai đứa, thần thần bí bí.” Từ Vệ Quốc lải nhải một hồi, giao việc thông báo đến những người khác cho Chung Thịnh rồi vỗ mông rời đi.



Chung Thịnh và Ariel nhìn nhau hồi lâu, không tìm lại được bầu không khí lúc nãy. Cuối cùng, Chung Thịnh đi thông báo cho những người khác, còn Ariel thì nghiến răng nghiến lợi, thầm lôi bảng danh sách các đối tượng cần trả thù gấp trong lòng ra, đính tên Từ Vệ Quốc lên vị trí số một!
Vừa nói xong, tay hắn đã bị con khổng tước kia nắm lấy. Cảm giác lành lạnh truyền từ lòng bàn tay đến làm hắn thầm rùng mình, nhưng tiếp theo, cái cảm giác ngưa ngứa và cái nháy mắt mờ ám của đối phương khiến hắn không nhịn được muốn chửi ầm lên.



Mẹ kiếp, tên ẻo lả chết tiệt này dám đùa giỡn ông! Giờ không phải lúc thích hợp, nếu không hắn nhất định sẽ tẩn cho thằng này một trận!



“Khi nào có thời gian mong thiếu úy Từ có thể đưa ta đi tham quan. Đây là lần đầu tiên ta đến trường Đệ Nhất đó.” Nhị hoàng tử cười rất vui vẻ, đáng tiếc lớp phấn dày cộp làm người ta không nhìn được dung nhan bên dưới.



Nụ cười đã bắt đầu vặn vẹo. Từ Vệ Quốc dùng sức giật vài lần mới rút được tay ra. Trong đầu lôi cái con chim khổng tước đáng chết này ra đánh hết lần này đến lần khác, cuối cùng Từ Vệ Quốc cũng kìm chế cơn tức trước khi nó bùng nổ.



“Được, không thành vấn đề!” Từ Vệ Quốc lại đeo gương mặt tươi cười nói: “Nhưng gần đây tôi hơi nhiều nhiệm vụ, khả năng sẽ khá bận. Nếu Nhị điện hạ không đợi được, thì để tôi tìm người khác đưa ngài đi tham quan.”



“Thiếu úy Từ … chẳng lẽ thái độ của cậu với mệnh lệnh cấp trên đưa ra đều là thế này sao? Lấy cớ kéo dài thời gian?” Nhị hoàng tử cười đầy thâm ý.



Từ Vệ Quốc khựng lại, mắt lia qua vai đối phương. Quân hàm thượng úy ánh vàng rực rỡ được đèn laser chiếu sáng lấp lánh trông vô cùng bắt mắt.



“Xin lỗi trưởng quan, tôi sẽ ‘đích thân’ đưa ngài đi tham quan một vòng. Cho dù là chỗ nào, chỉ cần thuộc khuôn viên trường, tôi đều sẽ dẫn ngài đi.” Từ Vệ Quốc cắn răng nói.



“Ha ha, vậy thì tốt quá.” Nhị hoàng tử gật đầu hài lòng, xem như tha cho Từ Vệ Quốc.



Richard đứng bên cạnh vẫn xem như mình không tồn tại âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở một góc không ai thấy. May là xuống phi thuyền rồi Nhị điện hạ liền tìm được mục tiêu mới, mình rốt cuộc thoát khỏi ma trảo của ngài ấy. Suốt cả chặng đường, anh bị Nhị điện hạ hành hạ nhiều lần quá rồi.



Theo sau Nhị hoàng tử, hơn mười thanh niên nam nữ lục tục bước xuống. Bọn họ ai cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, khí độ bất phàm. Nghĩ cũng phải, người được phái đến đây trao đổi sao có thể là loại làng nhàng được.



“Hoan nghênh các bạn đến giao lưu với trường Đệ Nhất chúng tôi.”



Từ Vệ Quốc vẫn phụ trách trao đổi với đội trưởng Richard. Người tiến lên chào đón lúc này là một thanh niên có vẻ ngoài nho nhã.



Người đó dẫn các học viên đại biểu đi lên chào mừng đội học viên trao đổi của đế quốc Elan, rồi theo sau Từ Vệ Quốc, dẫn họ đến ký túc xá.