Chú Ái Tinh Không

Chương 119 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Còn tại sao lại gọi là trưởng quan Ariel ư? Chuyện là thế này. Sau khi vào Đệ Nhất, tất cả mọi người đều được liệt vào danh sách tân binh. Dù là Chung Thịnh hay Ariel, mới đầu cũng chỉ là tân binh. Nhưng trong khoảng thời gian huấn luyện trước đó, về cơ bản mọi người đều công nhận vị trí lãnh đạo của Ariel và Chung Thịnh. Cho nên khi trở lại trường học, nhà trường trao quân hàm cho bọn họ, Ariel cùng Chung Thịnh chính thức trở thành hạ sĩ. Ngoài các sĩ quan trưởng và sĩ quan phó ngang hàng với họ, các tân binh khác gặp họ đều phải chào hỏi và gọi họ là trưởng quan.



“Lâm Phỉ Nhi, Samantha, Lôi Tranh, Hạng Phi, Gerald.” Chung Thịnh giới liệu đơn giản cho Felid, rồi chỉ vào mình: “Chung Thịnh.”



Cuối cùng mới trịnh trọng giới thiệu Ariel: “Ariel Clifford, sĩ quan trưởng của chúng ta.”



Đám Samantha đều thầm khinh bỉ. Thiên vị. Rõ ràng là thiên vị. Phân biệt đối xử trắng trợn. Bọn họ chỉ được giới thiệu tên, Ariel lại được giới thiệu cả tên lẫn họ.



Đương nhiên, không ai tỏ vẻ bất mãn gì. Lúc giới thiệu bản thân, Chung Thịnh cũng chỉ xưng tên. Cơ mà nhìn đôi chồng chồng này ân ái, đám độc thân bọn họ tỏ vẻ rất khó chịu.



“Clifford?” Felid ngạc nhiên trợn tròn mắt.



“Đúng vậy, là Clifford mà cậu nghĩ.” Lâm Phỉ Nhi nói.



“Là tướng quân Clifford thật à? A, không phải, anh chắc hẳn là con trai tướng quân Clifford.” Felid kích động đến đỏ bừng cả mặt, “Ariel, tôi gọi anh là Ariel nhé?”



Ariel gật đầu, từ chối phát biểu ý kiến.



“Tuyệt vời!” Felid phấn khích nhảy lên sung sướng. Đột nhiên, cậu muốn túm tay Ariel, nhưng đối phương nhẹ nhàng tránh được. Cậu cũng không để ý, hào hứng nói: “Ariel, tôi là fan của bố anh. Nhờ anh xin chữ ký của tướng quân Clifford giúp tôi được không? Xin anh đó! Chỉ cần một tờ thôi, tốt nhất là xin được chữ ký kèm dòng ‘Tặng Felid’.”



Mặt Ariel cứng đờ. Hắn biết hồi trước bố là thần tượng của rất nhiều thanh niên Liên Bang. Nhưng không ngờ trong số bạn mình lại có một fan hâm mộ nhiệt tình như thế.



Cơ mà … xin chữ ký của bố? Thôi thôi, về mặt chiến lược chiến thuật thì bố rất xuất sắc, nhưng chữ thì … Ariel không đành lòng, nhắm mắt lại. Nên giữ thể diện cho bố, cứ để các fan ảo tưởng đi. Mặc dù chữ viết không thể nói lên điều gì, nhưng nhìn chữ viết như giun bò của thần tượng xong chắc mấy người này vỡ mộng mất.



“Xin lỗi, bố tôi không cho chữ ký.” Ariel thản nhiên nói.
“Mau đứng lên nào Felid, giữa đường giữa phố làm thế còn ra thể thống gì nữa.” Chung Thịnh thản nhiên ‘đỡ’ Felid đứng dậy, nhân thể vỗ lên người cậu hai cái như phủi bụi. Có trời mới biết ở không gian ảo tưởng trên mạng thì lấy đâu ra bụi mà phủi.



Nhìn Felid đau đến mặt nhăn mày nhíu, mọi người tỉnh ra.



Đây là hành động biểu thị sự bất mãn của Chung Thịnh khi Felid ôm đùi Ariel!!!



Đùi của Ariel chỉ có Chung Thịnh được ôm thôi, làm gì có chỗ cho người khác. Nếu không phải vừa rồi Felid ra tay đột ngột, chắc đã bị Ariel đá bay rồi.



Ariel đột nhiên đề nghị: “Sau khi giải cơ giáp kết thúc, đúng lúc trường học cho chúng ta một kỳ nghỉ dài, không bằng mọi người cùng đến nhà tôi chơi.”



“Oa? Thật không?”



“Ôi trời ơi! Không phải chứ, tôi được đến gặp tướng quân Clifford thật sao?”



“Ha ha ha! Ariel, cậu tốt quá!”



Ai nấy đều vui vẻ hưng phấn. Đã có chí vào quân đội, ai lại không ngưỡng mộ tướng quân Clifford. Nay có cơ hội được gặp người thật, bọn họ đương nhiên là rất vui rồi.



Khi mọi người chìm đắm trong niềm sung sướng, Hạng Phi lại nhìn Chung Thịnh với vẻ đăm chiêu.



Lời mời của Ariel quá đột ngột, không hợp với tính cách cậu ta chút nào. Nếu bảo là vì vừa rồi bố cậu ta ngỏ ý nên mới nảy ra ý định này thì cũng không đúng. Cậu ta có thể chỉ mời mỗi mình Felid. Đằng này cậu ta lại gióng trống khua chiêng mời tất cả mọi người. Rốt cuộc là vì lý do gì?



Chung Thịnh đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Ariel, lòng dạt dào ấm áp.



Chuyện đến nhà Ariel đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng dù anh có bình tĩnh thế nào cũng không khỏi lo lắng khi đến ‘gặp bố mẹ người yêu’. Hiển nhiên là Ariel biết điều đó, cho nên mới mời mọi người đến nhà, một mặt xoa dịu nỗi lòng căng thẳng của anh, một mặt khắc là muốn cho Hạng Phi cùng đi xem. Vì với anh, Hạng Phi là người thân như ruột thịt. Để cậu biết thái độ của bố mẹ Ariel cũng làm cậu yên tâm phần nào.