Chú Ái Tinh Không

Chương 138 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Hỏi thừa, bà đây đã chết đâu, sao mà không cử động được. Rớt có một cánh tay chứ mấy, còn hai cái đùi thì vẫn chạy tốt.” Samantha lườm khinh bỉ.



“À, thế làm đi, lúc xoay người nhớ làm tư thế đẹp vào nhá.” Gerald cười khẩy.



Samantha nổi gân xanh. Bây giờ cô đang nằm úp xuống đất, muốn đứng dậy để chạy thì tất nhiên phải xoay người. Nhưng câu này nghe từ mồm tên Gerald sao mà đáng ghét thế chứ?



“Có giỏi thì lát nữa trận đấu kết thúc đừng có chạy. Gặp nhau ở sàn tập võ.”



Gerald ngoáy mũi, nói với giọng cực gợi đòn: “Hừ, thân thể như bông hoa nhỏ của tôi không chịu nổi cô chà đạp.”



“Nhớ đấy!” Samantha nghiến răng nói, sau đó xoay phắt người, lăn đi hơn mười mét, nương đó đứng dậy, rồi lao vút ra.



Phụp!



Tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ tối lại nã một phát nữa. Lúc này, Samantha không tránh, động cơ bị bắn nổ, hóa thành một chùm sáng biến mất khỏi chiến trường.



“Tìm ra rồi!” Lôi Tranh lên tiếng.



Lâm Phỉ Nhi tiếp lời: “Để tớ chặn đường lui của hắn.”



Gerald thay đổi sắc mặt, ngồi nghiêm chỉnh: “Có người đang di chuyển về phía hai cậu.”



“Ngăn hắn lại!” Hạng Phi vừa chạy đến chỗ Gerald vừa hô.



“Tớ cũng muốn chứ. Nhưng bên kia có những ba chiếc cơ giáp.” Gerald cười khổ.



Hạng Phi không thèm để ý đến trò mèo của cậu, lớn tiếng nói: “Nói ít thôi. Tối thiểu cũng phải cố đến lúc tôi đến.”



“Được rồi, được rồi. Ài, chẳng có địa vị gì cả.” Gerald lười biếng nói, lắp ống ngắm vào súng laser, làm tay súng bắn tỉa tạm thời.



“Cần tôi hỗ trợ không?” Edward dịu dàng hỏi.




Tạch tạch tạch!



Một loạt tiếng súng nổ vang rền. Trong ánh mắt không thể tin nổi của Lemken, cơ giáp của hắn hóa thành chùm sáng trắng, biến mất khỏi chiến trường.



Còn Lôi Tranh sau khi ổn định lại thân hình, giơ ngón cái lên với Lâm Phỉ Nhi đứng cách đó không xa.



“Chết tiệt! Sao lại có kẻ đánh lén! Chẳng lẽ không thấy tôi với hắn đang đấu một chọi một sao!” Bị đá ra khỏi chiến trường, Lemken phẫn nộ gào lên trong phòng chuẩn bị của tiểu đội bọn họ. Mấy thành viên khác cũng nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.



Một người trong số đó thì nghĩ bụng: Thế là tốt rồi, chí ít cậu bị tiêu diệt khi vẫn còn ngồi trong cơ giáp. Tôi mới thảm đây này, bị người ta giẫm nát bét luôn.



“Đồ ngu!” Lôi Tranh khinh thường. Lúc trước đội trưởng Fox đã dạy cho họ biết, trên chiến trường phải tận dụng triệt để mọi ưu thế. Lúc có thể đánh hội đồng thì có ngu mới đấu một chọi một. Lôi Tranh đâu có ngu, đương nhiên là không làm vậy rồi. Vừa rồi đá hắn ra xa chẳng qua là để tiện cho Lâm Phỉ Nhi ngắm bắn thôi. Tưởng mình tạo cơ hội cho hắn sao?



“Đi thôi, đến tập hợp với bọn hạng Phi.” Lôi Tranh nói với Lâm Phỉ Nhi.



“Ok!” Lâm Phỉ Nhi gật đầu. Hai người xác định phương hướng rồi chạy đến chỗ Hạng Phi.



Lúc chạy đến nơi, Hạng Phi đã phối hợp với Gerald giải quyết gần xong cơ giáp của đối thủ.



“Sao bây giờ mới đến?” Gerald lười biếng hỏi.



“Cậu tưởng ai cũng như mình chắc. Chiến trường bên kia cách xa lắm có biết không hả.” Lâm Phỉ Nhi lừ mắt lườm cậu.



“Hạng Phi sao còn chưa xong vậy?” Lôi Tranh nhìn Hạng Phi đang đấu một mình với đối phương, nhưng có vẻ không vội giải quyết triệt để.



Gerald cười toét miệng: “Bởi vì cậu ta cược trận đấu sẽ kết thúc sau một giờ. Còn năm phút nữa cơ.”



Mọi người: …



“ĐM, Hạng Phi cậu vô sỉ vừa thôi chứ!” Lâm Phỉ Nhi ôm trán. Đây rõ ràng là ăn gian mà!



“Đừng nghe cậu ta nói linh tinh. Tớ muốn nhìn xem có người đến trợ giúp không. Tiểu đội của họ hình như vẫn còn một người chưa xuất hiện.” Hạng Phi giải thích trong kênh đội ngũ.