Chú Ái Tinh Không

Chương 139 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Hả? Vẫn còn một người? Không thể nào!” Lâm Phỉ Nhi tròn mắt ngạc nhiên.



“Ừ, tớ tính rồi, các cậu giải quyết hai tên, trước đó Gerald tiêu diệt được hai tên, cộng với ba tên ở chỗ này mới có bảy người. Còn thiếu một.”



“Thiếu một à?” Lôi Tranh buồn bực lẩm bẩm: “Tên này trốn đâu mà kỹ thế. Chẳng lẽ hắn định trốn đến khi hết giờ?” Mục tiêu của hình thức tử chiến là tiêu diệt hết đối thủ, nhưng cũng hạn chế thời gian. Nếu đối phương kéo dài thời gian đến khi hết giờ, thì dù chiến thắng vẫn thuộc về tiểu đội Giảo Lang, họ cũng thiếu mất một điểm. Tiếc lắm nha.



Đúng thế đó, tiểu đội Giảo Lang đã sớm coi đối thủ như điểm số rồi. Giờ phát hiện ra một điểm chuẩn bị bay mất, đương nhiên là rất khó chịu.



Uỳnh!



Cuối cùng, chiếc cơ giáp kia cũng không thoát khỏi sự chà đạp của Hạng Phi, hóa thành chùm sáng trắng sau một phát nổ mạnh.



Hệ thống thông báo: Trận đấu kết thúc. Đội chiến thắng: tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh. Mười tám điểm. Mười giây sau tiến hành dịch chuyển.



Sau mười giây đếm ngược, mọi người được chuyển ra khỏi sân đấu.



Trong phòng chuẩn bị, Hạng Phi vẫn không hiểu ra làm sao: “Kết thúc? Mười tám điểm? Tức là người cuối cùng cũng chết rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ không đấu lại được nên tự sát à?”



“Làm gì có chuyện đấy.” Gerald cười nhạt.



“Khụ khụ … ngại quá.” Edward cười ngượng ngùng, “Vốn tôi không nên ra tay, nhưng vừa rồi trùng hợp có một chiếc cơ giáp xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, nên tôi tiện tay …”



Mọi người: …



Samantha vẫn còn đang bực mình. Cô bị đá ra sớm nhất, mọi người ai cũng có thu hoạch, chỉ mình cô tay trắng. Mặc dù là vì sự an toàn của mọi người, nhưng cô vẫn thấy bực.



“Hôm nay có cần tổng kết gì không?” Hạng Phi quay sang hỏi Ariel.



Ariel gật đầu: “Cậu chủ trì đi.”



“Được.” Hạng Phi cũng không khách khí, phát băng ghi hình trận đấu vừa rồi, tua đến đoạn có tay súng bắn tỉa.



“Nội dung cần tổng kết hôm nay chủ yếu là về tay súng bắn tỉa này.” Hạng Phi vừa bắt đầu, mọi người liền nghiêm túc lắng nghe.




“ĐM! Các cậu đang làm cái quái gì thế hả, Lôi Tranh nổ súng mau! Bọn chúng lao tới rồi!” Samantha bực tức gào lên.



“A? Ngại quá!” Lôi Tranh đỏ mặt, vội vàng tiếp tục tấn công.



“Samanthaaaaaaaaaaaa!” Gerald dài giọng đầy quyến rũ.



“Muốn chết thì cứ nói tiếp đi!” Giọng Samantha lạnh băng.



“Thôi vậy …” Gerald gãi mũi, nhún vai. Dù sao Samantha cũng không hợp khẩu vị của cậu.



“Tiểu Tranh Tranh thân mến ”



“Lôi Tranh, bắn kiểu gì đấy hả!” Samantha gào lên.



“Xin lỗi!” Lôi Tranh xấu hổ nói.



Gerald buồn bực. Được rồi, cậu biết không có ai thương cậu mà … hu hu hu hu …



“Cậu lại làm sao nữa hả?” Hạng Phi tiếp nhận vũ khí từ tay Lôi Tranh, tiến hành áp chế quân địch.



“Hức hức hức … Chung Thịnh với Ariel ân ái quá, tớ GATO!” Gerald khóc lóc kể lể.



Mọi người: …



Hạng Phi nổi gân xanh đầy trán: “Ariel! Cậu một vừa hai phải thôi. Bọn này biết cậu với Chung Thịnh nhà cậu ân ái rồi, nhưng làm ơn thông cảm cho cái đám độc thân này một chút được không hả?”



Ariel nằm cũng trúng đạn.



Chung Thịnh cũng thấy oan: “Bọn tớ có làm gì đâu. Chỉ uống trà thôi mà. Chẳng lẽ uống trà cũng là ân ái?”



Hạng Phi và mọi người: … Mẹ nó, bọn này ở bên ngoài đánh đến anh chết tôi sống, các người ở trong đó lại thảnh thơi uống trà. Đây mà không phải ân ái thì cái gì mới là ân ái hả!!!



Ariel lạnh lùng lên tiếng: “Gerald, chờ trận đấu kết thúc, nửa giờ sau tôi chờ cậu ở phòng huấn luyện.”