Chú Ái Tinh Không

Chương 140 :

Ngày đăng: 01:06 22/04/20


Editor: Nguyệt



Gerald: “… Ariel! Tớ sai rồi!!!”



“Nửa giờ sau không đến, tự chịu hậu quả.” Ariel không hề dao động.



Gerald rơi lệ đầy mặt tự đánh mình. Này thì không giữ mồm này, ai bảo mày không giữ mồm!



Edward ngồi trong cơ giáp nghe bọn họ trêu chọc nhau, khóe môi bất giác cong lên. Nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ ngạc nhiên, vì nụ cười bây giờ của hắn khác hẳn kiểu cười ôn hòa thường ngày.



Một nụ cười chân thành khiến cả người hắn sáng sủa hẳn lên.



Bó tay với cái sự nhàn cư vi bất thiện của đám người này, Chung Thịnh hô lên trong kênh đội ngũ: “Đừng nói linh tinh nữa, mau giải quyết đối thủ đi.”



“Được rồi được rồi, giải quyết ngay đây.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi. Chậc, tán dóc thêm một lúc có phải vui không. Mọi người ai chả khoái xem Gerald kinh ngạc.



Sau khi Chung Thịnh nói câu đó, Edward đột nhiên mặt mày biến sắc. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên khóe môi, độ cong ấy vẫn chưa trở về như cũ. Trông hắn có hơi sửng sốt, và phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, treo lên nụ cười ôn hòa bất biến.



“Xong!” Khi chiếc cơ giáp cuối cùng bị Samantha bắn nổ, mọi người lại nghe tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống.



Ánh sáng trắng lóe lên. Một lần nữa, họ trở lại phòng chuẩn bị. Cả đám rệu rã ngả người ra ghế. Điều khiển cơ giáp trong thế giới giả tưởng cũng khiến người ta mệt mỏi.



“Oa, mệt chết đi được.” Lâm Phỉ Nhi ngáp một cái, bộ quần áo chiến đấu bó sát người vì động tác này mà để lộ phần eo trắng nõn.



Gerald chảy nước miếng mê đắm nhìn phần eo thon gọn ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng khinh.



“Đồ háo sắc!” Lâm Phỉ Nhi vớ bừa thứ gì đó ném cậu ta, rồi mới chỉnh lại trang phục, che phần da thịt đó đi.



Gerald tránh thoát ám khí của cô, lau nước miếng: “Phỉ Nhi, không muốn cân nhắc đề nghị vừa rồi của tớ thật sao? Cậu xem tớ đẹp trai lai láng, tuấn tú vô ngần, tài mạo song toàn, không làm người yêu của tớ là tiếc lắm đó.”



“Biến! Đi mà lừa mấy cô gái khác.” Lâm Phỉ Nhi mặc kệ tên dở hơi này. Tên này không nói được câu nào đứng đắn. Tin lời cậu ta chỉ có khổ. Cô dám chắc nếu bảo muốn làm người yêu cậu ta thật, cậu ta sẽ chạy biến nhanh hơn cả thỏ.



“Khụ khụ khụ!” Lúc Gerlad giả vờ say đắm tỏ tình với Lâm Phỉ Nhi, Lôi Tranh tội nghiệp bắt đầu sặc. Cậu sửng sốt nhìn Gerlad, rồi quay sang nhìn Hạng Phi với vẻ lo lắng. Chẳng lẽ hai người đang giận nhau?



“Cậu nhìn tớ làm gì?” Hạng Phi chẳng hiểu sao Lôi Tranh lại nhìn mình với vẻ thương cảm. Cậu ta bị làm sao vậy?



“À thì …” Lôi Tranh ngẫm nghĩ. Cậu thấy Gerald và Hạng Phi rất hợp nhau. Mặc dù biểu hiện thường ngày của họ không thể bằng được cặp của Chung Thịnh, nhưng xem như là hoan hỉ oan gia. Nếu chỉ vì chút giận dỗi nhất thời mà chia tay thì thật đáng tiếc.
“Cậu! Đăng xuất ngay cho tôi. Tôi đến tìm cậu ‘trao đổi’!” Hạng Phi gằn từng tiếng nói với Lôi Tranh, sau đó biến mất khỏi phòng chuẩn bị.



Mọi người quay sang nhìn Lôi Tranh với vẻ tội nghiệp.



“Cậu ấy … chắc sẽ không giết tớ đâu ha.” Lôi Tranh lẩm bẩm.



Mọi người giả vờ như không nghe thấy.



Thấy không có ai cứu mình, ngược lại còn như xem kịch vui, Lôi Tranh đành ủ rũ đăng xuất.



“Oa ha ha ha! Buồn cười quá! Hạng Phi đáng thương thật!!!” Lâm Phỉ Nhi lúc trước còn cười trộm, Lôi Tranh đi rồi liền phá lên cười sằng sặc, thậm chí còn đập bàn đập ghế.



Gerald đen mặt nhìn cô. Ê ê, chẳng phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Có cần cười đến mức đó không?



“Đúng … đúng là đáng thương. Bị người mình thích hiểu lầm mình thích người khác, Hạng Phi mới bi đát làm sao!” Lâm Phỉ Nhi vừa cười nắc nẻ vừa lau nước mắt nói với Samantha.



“Ừ, rất đáng thương.” Samantha gật đầu, nói nghe rất thâm thúy.



“Khoan đã, hai người đang nói gì thế?” Gerald mù mờ, hình như có gì đó kỳ quặc lẫn vào thì phải?



“Cậu không biết?” Lâm Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn cậu.



Gerald ngơ ngác nhìn cô. Biết gì cơ? Hay là có chuyện gì mà đáng ra cậu phải biết?



Lâm Phỉ Nhi bó tay rồi, vỗ trán nói: “Sao cậu ngốc thế. Bọn này đều nhìn ra mà cậu vẫn chưa phát hiện à?”



Gerald vẫn không hiểu: “Phát hiện cái gì?”



Lâm Phỉ Nhi nhìn cậu với vẻ thương cảm. Đôi mắt của Gerald thật ra là đeo cho có đúng không?



Gerald hơi khó chịu với ánh nhìn của Lâm Phỉ Nhi, vội vàng quay sang Edward xin giúp đỡ.



Edward cười ôn hòa, nói một cách uyển chuyển: “Cậu không phát hiện ra Hạng Phi có cảm tình với Lôi Tranh sao?”



Cảm tình? Đó là cái gì? Ăn được không? Gerald ngẩn ra một lát, rồi đột nhiên trợn tròn mắt: Cảm tình! Khoan đã, không phải loại cảm tình mà cậu nghĩ chứ?!! Giống như Chung Thịnh với Ariel?!