Chú Ái Tinh Không

Chương 151 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Im lặng cắn một miếng bánh bao, Hạng Phi lập tức mặt biến sắc, cầm cốc nước đặt bên cạnh lên uống lấy uống để. Nhìn Lôi Tranh ngồi ăn bánh bao ngon lành, cậu lại gần cắn một miếng.



“Cậu làm gì thế?” Lôi Tranh nhìn bánh bao Hạng Phi đang cầm. Cậu cũng có bánh bao, ăn của tớ làm gì?



“Không có gì.” Hạng Phi xoay mặt đi, lòng thầm rơi lệ. A Thịnh, cậu đổ cả lọ muối vào cái bánh này đúng không … Mặn đắng mặn khét luôn rồi.



“Không ăn được à?” Chung Thịnh đưa cho Hạng Phi mấy cái bánh bao cuối cùng, cho nên anh không đi luôn mà ở đó cười tủm tỉm nhìn Hạng Phi.



Hạng Phi tiếp tục khóc thầm, trước mặt Chung Thịnh thì nhắm mắt nhắm mũi cố ăn hết cái bánh bao còn kinh khủng khó nuốt hơn cả thuốc độc.



“Lần sau muốn ăn gì thì cứ nói với tớ nhé.” Chung Thịnh vỗ vai Hạng Phi, ra vẻ hòa ái.



Hạng Phi khóc ròng: “A Thịnh, cậu nấu ăn quá ngon, sau này cứ làm riêng cho Ariel ăn thôi là được rồi.”



Chung Thịnh cười không nói, rời khỏi phòng Lôi Tranh.



Hừ, chỉ là một bài học nhỏ thôi. Hạng Phi lại dám ức hiếp ngài Ariel, phó quan anh đây đương nhiên phải báo thù cho thủ trưởng.



Ariel nhàn nhã ngồi trên sofa, hoàn toàn không biết phó quan của mình đã báo thù cho chuyện mình ghen tỵ lúc trước. Đĩa bánh trên bàn đã hết sạch. Vươn lưỡi liếm vết dầu bên khóe môi. Ừm, lần sau lại bảo Chung Thịnh làm món khác. Ariel vô cùng thỏa mãn nghĩ.



Elena trở về phòng, đúng lúc gặp Edward đang ngồi trong phòng khách, cười hỏi: “Anh đến thăm em à?”



“Ừ, lâu rồi không gặp. Có nhớ anh không?” Edward đi tới, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.



“Đáng ghét, gì mà lâu chứ.” Elena cười ngượng ngùng, cọ vào lòng anh trai, “Hôm nay em còn xem anh thi đấu đấy.”



Nói đến cuối, giọng cô bỗng trầm hẳn đi.



Edward thấy lòng mình bức bối. Hắn xoa đầu Elena hỏi: “Vẫn không bỏ được à?”



“Dạ.” Elena gật nhẹ, vẻ mặt buồn rầu.



“Không sao. Mẹ nhắn chúng ta ngày mai về nhà. Mẹ muốn tổ chức một buổi dạ hội. Sẽ có rất nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú tham gia.”
Chung Thịnh đỏ bừng mặt. Mỗi lần Ariel nói bằng giọng khàn khàn thế này đều có nghĩa là dục vọng được khơi lên.



Anh cố gắng không để Ariel biết mình đang ngượng ngùng, lại không hề biết rằng hai cái tai đỏ rực đã bán đứng mình từ lâu.



Thấy anh càng ngày càng gần, tốc độ lại càng ngày càng chậm, Ariel mất kiên nhẫn, tóm lấy tay anh lôi mạnh một cái.



Chung Thịnh chỉ thấy nhoáng cái đã bị Ariel ghì chặt xuống sofa.



Vùng bụng có cái gì đó cứng cứng cạ vào. Chung Thịnh đỏ bừng mặt, đưa mắt sang chỗ khác.



Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi. Gương mặt tuấn tú chẳng hề có nét nữ tính lại vì những cái chạm của mình mà lộ ra vẻ ngượng ngùng.



Ariel nhìn Chung Thịnh. Hắn cũng không hiểu, mình đã nhìn gương mặt này suốt mười năm, và một năm trước thôi, mình chưa từng nảy sinh bất kỳ loại ham muốn nào với gương mặt này.



“Chung Thịnh …” Ariel thì thầm. Ngón tay vân vê cánh môi dày. Đôi môi khẽ hé, để mặc ngón tay hắn lùa vào trong.



Người này có một đôi mắt sâu đầy cuốn hút. Đôi mắt chỉ luôn nhìn vào hắn, làm hắn yên tâm đến lạ lùng.



Người này thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về mình. Mỗi khi nghĩ đến đây, Ariel lại muốn mỉm cười vui sướng từ tận đáy lòng.



Ngón tay rút ra kéo theo sợi tơ bạc. Chất lỏng trong suốt tràn bên môi Chung Thịnh làm bụng dưới Ariel càng nóng như lửa đốt.



Hắn cúi người xuống, hôn miết lấy bờ môi ấy, chất lỏng tràn ra cũng bị hắn liếm lại.



“Ưm …” Tiếng rên khàn khàn làm Ariel bừng tỉnh khỏi cơn say. Rõ ràng là một người đàn ông cứng cỏi, đôi môi lại mềm đến bất ngờ, làm hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó.



“Anh muốn em.” Ariel vẫn luôn biểu đạt dục vọng trắng trợn như thế. Còn Chung Thịnh, mỗi lần đối diện với Ariel đều chẳng biết từ chối là gì.



Phối hợp với Ariel cởi quần áo mình ra. Chưa đến một phút, hai người đã dán lên tấm thân trần của nhau.



Chung Thịnh hôn cổ Ariel. Dù gì cũng là đàn ông trưởng thành, tất nhiên sẽ không ngượng ngùng mãi. Ngược lại, anh còn chủ động khơi gợi ham muốn của Ariel.



Cúi đầu ngậm lấy phân thân cứng nóng của Ariel. Chung Thịnh cố gắng dùng lưỡi lấy lòng đối phương.