Chú Ái Tinh Không

Chương 153 :

Ngày đăng: 01:07 22/04/20


Editor: Nguyệt



Sau khi thả lỏng toàn thân, Chung Thịnh gượng đứng lên để xử lý thân dưới thê thảm của mình. Không ngờ Ariel lại chủ động kéo anh đến, người cũng dính sát vào, đặt anh nằm lên sofa.



“Ariel?” Chung Thịnh nghi hoặc hỏi.



“Ưm …” Cửa nhỏ đằng sau vốn đã nới lỏng nay lại bị phân thân thô to kéo giãn ra lần nữa. Cơ thể trắng nõn phủ lên thân thể làn da màu lúa mạch của Chung Thịnh, bên tai là tiếng nói mang ý cười xấu xa của Ariel: “Tiếp theo … là hình phạt.”



Chung Thịnh nghẹn họng không biết nói gì. Tại sao hình phạt của người khác là huấn luyện gấp mười lần hay cái gì đó, còn anh lại là bị Ariel đè ra làm điên cuồng? Anh muốn đổi cái khác có được không? Có thủ trưởng kiêm người yêu lòng dạ hẹp hòi thật sự là rất khổ mà. Nếu để đám người sùng bái Ariel cả đời trước lẫn đời này nhìn bộ dạng của Ariel bây giờ, chắc kinh ngạc đến mắt lọt tròng mất.



Nghĩ thì nghĩ thế, chứ có cho anh mười lá gan cũng không dám nói ra miệng. Nếu không sẽ không chỉ phạt một hai lần, mà là phạt một hai ngày. Từ lâu anh đã biết Ariel lòng dạ hẹp hòi rồi.



“Chậm … chậm một chút …” Chung Thịnh yếu ớt rên rỉ. Bây giờ anh chỉ mong Ariel không giận quá nghiêm trọng, chí ít đừng như lần trước mấy ngày liền không xuống được giường.



“Con chào bố.” Edward mỉm cười nhìn Fussen Heideck ngồi đối diện mình, nụ cười ôn hòa trước sau như một.



“Ừ.” Fussen cũng tỏ ra hòa ái, trong mắt thoáng qua chút áy náy.



“Bố gọi con tới có chuyện gì không ạ?” Edward hỏi với giọng ôn hòa.



“Là thế này.” Fussen dừng một lát mới nói, “Mẹ con dạo gần đây tâm trạng không được tốt, nhất là … sau khi tướng quân Clifford từ chối lời đề nghị kết làm thông gia của chúng ta.”



“Ồ? Vậy bố muốn con làm gì?” Edward treo lên nụ cười lạnh nhạt, trong mắt lộ rõ sự trào phúng.



Fussen hơi sượng: “Cũng không có gì, chỉ mong hai ngày này con đừng làm trái ý mẹ con.”



“Con không hiểu bố đang nói gì.” Edward ra vẻ vô tội.



Fussen trầm mặt: “Đừng tưởng bố không biết con âm thầm làm những gì. Con đừng quên, thế lực của con còn phải núp bóng thế lực của ta.”



“Vậy sao?” Nụ cười trên mặt Edward dần tắt, vẻ trào phúng càng trở nên rõ rệt, “Đương nhiên con biết mấy việc con làm không qua mắt được bố. Nhưng mấy cấp dưới đó của con chẳng phải đều do bố ngầm đồng ý mới thu nạp được đó sao? Hay là bố hối hận?”



Sắc mặt Fussen rất khó coi. Ông đập bàn: “Ta để con chiêu mộ cấp dưới là để bồi dưỡng thế lực của riêng mình, không phải để con chống đối mẹ con!”




“Biết đâu lát nữa em nghĩ ra thì sao, anh đừng vội.” Gerald đáp tỉnh queo, rồi chạy đến máy khác tập luyện.



Edward giật giật khóe mắt. Cậu ta định vừa tập vừa nói chuyện phiếm với mình sao?



“A!” Ngay trước khi Edward không nhịn được muốn ngắt liên lạc, Gerald đột nhiên hét ầm lên.



“Lại chuyện gì nữa?” Edward day day hai bên thái dương, xoa dịu mấy sợi gân xanh vừa nổi lên. Không phải hắn không quan tâm lý do Gerald hét chói tai, mà là hắn thấy rất rõ ràng bây giờ cậu rất ổn, rất an toàn, không cần phải lo lắng.



“Em nghĩ ra chuyện muốn nói với anh rồi!!!” Gerald nói với vẻ kích động.



Edward giật giật khóe miệng: “Nói đi.”



“Là thế này, chiều hôm qua ấy, Chung Thịnh cho chúng ta mỗi người một túi bánh bao.”



“Ừ.” Sắc mặt Edward ảm đạm đi nhiều. Hắn cũng nhận được bánh bao từ Chung Thịnh, nhưng đó là bằng chứng cho sự ân ái của cậu ấy và Ariel.



“Là mấy cái bánh bao đó đó, anh ăn chưa, ngon lắm đúng không?”



“Ừ.” Edward hơi nhíu mày. Rốt cuộc tên Gerald này định nói gì?



“Nhưng mà bánh bao Chung Thịnh đưa cho Hạng Phi khó ăn kinh khủng luôn.”



“Ồ? Tại sao?” Edward khó hiểu hỏi. Cùng một mẻ bánh, sao lại có cái ngon có cái không?



“Hà hà hà …” Gerald cười rất đáng khinh, “Còn có thể là lý do gì chứ, Hạng Phi khoe khoang trước mặt Ariel là mình từng được ăn cơm Chung Thịnh tự tay nấu, thế là Ariel ghen. Làm Ariel ghen, Chung Thịnh đương nhiên sẽ trả thù cậu ta rồi. Anh không biết đâu, cái tên Chung Thịnh này ấy mà, thương Ariel hết mức luôn, ai cũng đừng hòng động vào ngài Ariel của cậu ấy.”



Tác giả:



= = Đang hóa đen thì bị cắt ngang …



Edward đáng thương, xui xẻo đến nỗi muốn hóa đen cũng bị người ta chen vào phá rối … Bi đát làm sao …