Chú Ái Tinh Không

Chương 21 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Xin lỗi, trưởng … A …” Chung Thịnh vừa định trả lời lại đột nhiên nghẹn họng. Bởi vì hiện tại anh không thể gọi Ariel là trưởng quan, cũng không thể gọi là Ariel. Nếu vậy, anh không biết giải thích sao lại biết tên đối phương.



“Tôi là Ariel Clifford. Cậu có thể gọi tôi là Ariel.” – Ariel thản nhiên nói.



Chung Thịnh xấu hổ vô cùng, vội vàng lau nước mắt, chìa tay ra: “Xin chào. Tôi tên là Chung Thịnh. Rất vui được gặp cậu.”



“Xin chào.” Ariel cũng rất hữu hảo cầm tay anh, đồng thời lẳng lặng đánh giá anh một phen.



Cảm nhận được tầm mắt của Ariel, Chung Thịnh bất giác đứng thẳng người, thu lại vẻ mặt kích động, giống như một anh lính chờ kiểm duyệt. Cho đến khi tầm mắt ấy dời đi, anh mới thở nhẹ một hơi.



“Tôi đến trước cậu hai ngày, ở phòng ngủ bên trái. Cậu có thể sử dụng phòng ngủ bên phải. Phòng bếp và phòng khách dùng chung. Bình thường tôi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc sẽ không quấy rầy đến cậu.” Ariel giới thiệu đơn giản về mình.



Nhưng Chung Thịnh nghe vào tai lại thấy khác. Thực hiển nhiên, cái Ariel nói là không quấy rầy đến mình, trên thực tế là ám chỉ mình cũng đừng làm phiền đến y. Cũng may mình đã làm phó quan cho ngài Ariel chừng năm năm, cho nên rất quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ariel. Bởi vậy, anh không lo mình sẽ ảnh hưởng đến đối phương.



“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng sẽ không quấy rầy đến cậu.” Chung Thịnh cố kìm chế xúc động muốn hành lễ với đối phương. Anh đã hạ quyết tâm trong ba tháng tới, cho dù liều mạng cũng phải ở lại trường quân đội Đệ Nhất. Có thể đứng bên cạnh ngài Ariel đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.
Ariel chớp mặt vài cái, mặt bình tĩnh không biểu cảm.



Ngay khi Chung Thịnh cho rằng y sẽ từ chối, đối phương lại gật đầu: “Có.”



Chung Thịnh nhất thời vui mừng quá đỗi, nhưng cũng thấy nghi hoặc. Trong ấn tượng của anh, Ariel rất khó tính với trà nghệ. Trước kia anh phải tập luyện rất lâu mới vừa mắt y. Nhưng hôm nay mới gặp lần đầu, y lại tiếp nhận lời mời của mình, chuyện này thật khó tin.



Chút nghi hoặc này rất nhanh bị anh quy kết cho việc hiện giờ ngài Ariel còn chưa phải thiếu tướng mà chỉ là một học viên, cho nên mới thể hiện mặt thân mật với bạn cùng phòng. Cho dù anh pha trà khó uống, xuất phát từ lễ phép, có khi y cũng không cự tuyệt.



Nếu có ai biết tính cách thật của Ariel mà nghe được suy nghĩ này của Chung Thịnh, nhất định sẽ bảo là nói bậy. Ariel ấy mà, nếu đã không muốn tiếp nhận ý tốt của ngươi thì hắn sẽ cự tuyệt ngươi gọn gàng, dứt khoát, tuyệt đối không vì cái lễ phép chó má mà tiếp nhận ngươi.



Bởi vì cảm xúc lên xuống quá nhanh trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên dù Chung Thịnh cứng cỏi mấy cũng không khỏi thở phào. Vì thế, anh hoàn toàn không để ý thấy từ khi mình bước ra khỏi phòng ngủ, Ariel ngồi trên sofa không những duy trì tư thế như khi anh mới đến, mà ngay cả sách cũng không lật trang nào.



Nhìn bóng Chung Thịnh đi vào phòng bếp, Ariel lẳng lặng bỏ cuốn sách dùng để ngụy trang xuống, đôi mắt vốn không chút tình cảm của hắn giờ lại hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại.



Hắn dựa người vào ghế sofa, chậm rãi nhắm mắt. Trong không khí phảng phất mùi trà bưởi ngòn ngọt. Hương vị quen thuộc làm hắn bất giác thả lỏng thân thể, khóe miệng mang theo ý cười.