Chú Ái Tinh Không

Chương 217 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



Từ Vệ Quốc nhớ lại tình cảnh khi vào hang động, lắc đầu tỏ ý không phát hiện dấu vết mai phục nào.



“Sao chúng lại không canh ngoài cửa động?” Cocal thấy khó hiểu.



Ariel đột nhiên nói: “Có lẽ không phải không có người canh, mà là kẻ đó bị tấn công.”



Cocal lập tức hiểu ra. Đúng vậy, trong hang động này còn có một loài thực vật rất đáng sợ, không chừng kẻ canh giữ ngoài cửa đã bị nó giải quyết luôn rồi.



Nghĩ cũng thấy đúng, loài cây đó đấu với hơn mười chiếc cơ giáp mà vẫn có thể nhẹ nhàng thoát ra, thậm chí cuốn theo một chiếc cơ giáp, thì xử lý hai cơ giáp canh giữ ngoài cửa có gì khó đâu.



Ariel để ý tới nhựa đỏ bôi trên cơ giáp Chung Thịnh đã bắt đầu đổi màu, thúc giục: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”



Nhóm Zaccai lập tức khởi động cơ giáp, theo sau Ariel, đi về phía cửa động.



Chưa đi được bao xa thì Ariel đột nhiên dừng lại.



“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Zaccai cảnh giác hỏi.



Ariel hỏi: “Anh lấy được thứ cần tìm chưa?”



Zaccai sầm mặt, buồn bã lắc đầu. Bọn họ vừa tới tinh cầu này không lâu thì bị đánh lén, sau đó bị truy đuổi vào tận trong này, nào có cơ hội đi tìm thuốc giải.



Ariel nhíu mày. Đời trước, hắn từng đọc được trong báo cáo, khi ấy đoàn người của chim khổng tước gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn thì thương nặng, nhưng vẫn thành công mang về thuốc giải độc chạy tới điểm tập hợp.



Nhưng lần này, có bọn họ giúp đỡ, tiểu đội hộ vệ của chim khổng tước còn bốn người sống sót, thuốc giải lại không thấy đâu. Với Ariel, tình hình này cũng không mấy khả quan.



Đại hoàng tử đế quốc Elan lên ngôi không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với Elan, mà còn ảnh hưởng lớn đến Liên Bang. Để cứu tính mạng hắn, việc tìm ra thuốc giải độc trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.



Trầm ngâm một lát, Ariel hỏi: “Các anh tìm thuốc giải bằng cách nào?”
Khác với Chung Thịnh lòng đầy khó chịu, thái độ của Ariel đối với nhóm người Janessa vô cùng bình tĩnh.



Vốn dĩ bọn họ là những người tài giỏi của đế quốc Elan, tự tin vào năng lực của bản thân là chuyện rất bình thường. Chỉ là, không ai ngờ rằng trong thân thể một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi như hắn đây lại là linh hồn đã trải qua hai kiếp người.



Chuyện lạ thế này người bình thường ai mà nghĩ ra được. Bọn họ có phán đoán sai lầm về thực lực của Ariel cũng là điều dễ hiểu.



Ariel nhìn nhựa bôi trên cơ giáp Chung Thịnh đã khô, đổi sang màu đen, nhếch môi cười. Hắn đột nhiên khởi động vũ khí laser, dọa cho đám người kia giật bắn mình.



Bốn hộ vệ của Zaccai rút vũ khí theo phản xả, nhắm thẳng vào Ariel. Zaccai thì rất bình tĩnh, chỉ gãi cằm, nhìn Ariel với vẻ đăm chiêu.



“Ariel, cậu làm gì vậy?” Từ Vệ Quốc kinh ngạc nhìn Ariel bổ sung năng lượng cho vũ khí, vẻ mặt khó hiểu.



Gã tự nhận mình cũng khá hiểu biết về tính cách Ariel. Tuy cậu ta lòng dạ hẹp hòi, hơi lạnh lùng, nhưng còn lâu mới đến mức động tay động chân chỉ vì người khác bất mãn với mình.



Nhìn bốn hộ vệ của Zaccai căng thẳng như vậy, Từ Vệ Quốc vẫn không nghĩ rằng Ariel sẽ ra tay với họ vào lúc thế này.



Thấy hành động của Ariel, Chung Thịnh dường như cũng ý thức được cái gì đó, ngay sau đó khởi động vũ khí của mình.



Lúc này đây, Từ Vệ Quốc cũng phải giật mình. Gã tin Ariel sẽ không ra tay, nhưng Chung Thịnh thì khác. Bình thường Chung Thịnh luôn nghe lời Ariel, bảo gì nghe nấy, tính tình điềm tĩnh lý trí, nhưng một khi động đến vấn đề an nguy của Ariel, thì đừng nói đến lý trí, cậu ta có thể suy nghĩ đã là may rồi.



Lần trước cái tên xui xẻo họ Nguyễn chẳng phải ví dụ điển hình sao. Kết cục của gã đúng là “tốt” đến không nỡ nhìn, trước khi bị đưa vào ngục, gã gần như bị Chung Thịnh đánh gãy hết xương cốt. Tuy là sau đó được các bác sĩ trên phi thuyền chữa trị, nhưng do thuốc men không đầy đủ, nên trên người vẫn còn sót lại nhiều vết thương ngầm. Bây giờ tuy là không sao, nhưng trong vòng năm năm tới, nếu không tiếp tục trị liệu cho tốt, thì e gã muốn đứng dậy cũng khó.



Còn về chuyện thằng khốn đó có được trị liệu hay không thì …



Đã vào ngục rồi, chẳng lẽ còn có người để ý đến mấy vết thương ngầm trông chẳng có gì nghiêm trọng của một phạm nhân sao?



Chung Thịnh đánh ác đến nỗi ngay cả Từ Vệ Quốc cũng nghĩ mà sợ. Gã là con trai ruột tướng quân Từ Hoa, từ nhỏ đã được “gia quy nhà họ Từ” dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên hiểu biết rất rõ về cấu tạo cơ thể người, đánh vào chỗ nào để gây thương tổn lớn nhất với hắn mà nói dễ như ăn cháo.



Nhưng biết thì biết vậy, gã vẫn chưa từng dùng đến lần nào. Vì dù sao đối thủ của gã đa phần là bạn học, không cần thiết phải nặng tay như thế. Nhưng trông bộ dạng thê thảm của tên khốn kia, gã đã khắc sâu hiểu biết con người chỉ bằng sức lực cơ bắp có thể gây thương tổn cho một người khác nặng nề đến mức nào …