Chú Ái Tinh Không

Chương 281 :

Ngày đăng: 01:08 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Con đã chắc chắn chưa?” Tướng quân Clifford hỏi với vẻ nghiêm túc.



Ariel bình thản đáp lời: “Rồi ạ.”



“Rất nguy hiểm.”



“Con biết.”



Tướng quân Clifford đăm đăm nhìn hắn một hồi, đằng sau đôi mắt xanh tưởng như phẳng lặng là vô vàn tình cảm phong phú: “Hãy cẩn thận.”



Ariel mỉm cười: “Vâng.”



Tướng quân Clifford ngắt liên lạc. Ariel nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.



“Nhất định phải đi sao?”



Giọng Chung Thịnh rầu rĩ vang lên đằng sau.



“Em biết mà, anh là người có kinh nghiệm hơn cả.” Ariel bình thản nói.



“Em biết.” Chung Thịnh đáp một cách nặng nề. Chính bởi vì biết, nên mới càng lo. Không ai hiểu rõ điều này bằng anh, rằng những người cải tạo gene khi đã quen với năng lực của mình sẽ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ cỡ nào.



Năm đó họ đấu với Huyết Dạ rất lâu, có lần Chung Thịnh còn suýt bỏ mạng.



Hiện giờ người cải tạo gene không bằng được Huyết Dạ khi ấy, dù trải qua mấy năm rèn luyện trên chiến trường vẫn kém xa.



Nhưng thủ lĩnh Liên minh thì khác. Hắn đến từ tinh vực lạ. Vậy có nghĩa là, hắn ta đã quá quen thuộc với sức mạnh của mình. Cho dù là Ariel cũng không nắm chắc phần thắng.



Huống chi, theo tin tức nội bộ, bên cạnh thủ lĩnh luôn có một đội hộ vệ tám người túc trực ngày đêm. Một mình Ariel không thể hoàn thành nhiệm vụ.



“Nếu nhất định phải đi, thì em muốn đi với ngài.” Chung Thịnh chỉnh lại vành nón, nhìn thẳng mắt Ariel mà nói. Dẫu có thế nào, anh cũng không thể đứng nhìn Ariel đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy được.



Ariel nhướn mày nhìn anh. Chung Thịnh lập tức thẳng người, tỏ thái độ cương quyết.



Ariel nhếch môi nói: “Không chỉ riêng em, anh định mang tất cả thành viên tiểu đội Giảo Lang.”



Chung Thịnh: ⊙o⊙ A!
“Ý bà là muốn chúng tôi nấp trong trang viên của bà?” Samantha nhíu mày.



“Phải, có vấn đề gì không?”



“Nếu chúng tôi thất bại …”



“Vậy thì sao chứ.” Quỹ bà cười khẽ, “Các cô cậu có thành công hay không thì tôi cũng chẳng sống được lâu nữa. Đừng quên …” Bà giơ cánh tay lên.



Mọi người đều trầm mặc. Lát sau, Ariel đứng dậy: “Đi thôi. Xin hãy xếp chỗ để chúng tôi nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”



Quý bà mỉm cười đáp: “Được.”



Một đêm trôi qua.



Sáng sớm hôm sau, nhóm Ariel vào cơ giáp, mai phục trong vườn hoa, chờ thủ lĩnh Liên minh xuất hiện.



Khoảng ba tiếng sau, một thiết bị bay cực lớn chậm rãi đáp xuống bãi đỗ trên sân thượng.



Cửa mở ra, một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước xuống, đôi mắt lạnh căm tuần tra hoàn cảnh xung quanh, thấy không phát hiện ra điều gì bất thường mới xoay người đưa thủ lĩnh xuống.



Nhóm Ariel đang mai phục chưa gặp thủ lĩnh Liên minh bao giờ, cũng chưa từng có tin tức gì về hắn được tiết lộ. Nghe nói thủ lĩnh từng hạ lệnh tối thượng tuyệt đối không ai được phép tiết lộ điều gì về hắn.



Nay chính mắt nhìn thấy, Ariel mới hiểu vì sao hắn lại đưa ra mệnh lệnh như vậy.



Thủ lĩnh Liên minh không ngờ lại là một đứa trẻ!!



Hay nên nói là, vẻ ngoài của hắn trông như một đứa bé trai tám, chín tuổi.



Chỉ khi nhìn vào cặp mắt u tối của hắn mới thấy đó không phải một đứa trẻ đáng yêu. Nhưng chẳng ai dám chắc nếu hắn trà trộn vào đám đông, khi không biết thân phận thật của hắn, có ai cho rằng hắn là thủ lĩnh Liên minh hay không.



“Phu nhân đâu?” Giọng bé trai nghe rất khàn, rõ là của đàn ông trưởng thành.



Hầu gái cung kính đáp: “Thưa, phu nhân đang chờ ngài trong phòng thí nghiệm.”



Bé trai nhíu mày: “Sao bà ấy không ra đón tôi?”



“Hình như sáng nay nghiên cứu của phu nhân có bước đột phá lớn, nên bà ấy đang bận làm thí nghiệm để kiểm chứng.” Hầu gái đối đáp đâu ra đấy.