Chú Ái Tinh Không

Chương 31 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



Từ Vệ Quốc đã chờ ở đó. Ngoài hắn ra, các huấn luyện viên khác cũng đứng chờ học viên của mình.



Chung Thịnh và Ariel không phải người đến đầu tiên, nhưng lại là hai người tự giác xếp hàng đầu tiên. Các học viên khác vốn tốp năm tốp ba đứng nhàn tản quanh đó, thấy hai nguời đi đầu xếp hàng, cũng theo đó đứng vào hàng, tập kết thành một đội hình chỉnh tề. So với họ, học viên của các huấn luyện viên khác cứ đứng túm tụm lại với nhau, lớn tiếng nói chuyện phiếm, đàm luận. Dù sao cũng chưa đến thời gian tập hợp chính thức, bọn họ làm thế không trái quy định.



Cứ thế mà so, lớp Từ Vệ Quốc dẫn dắt lập tức trở nên nổi bật. Nhìn lớp mình đội ngũ chỉnh tề, còn các lớp khác thì cứ rải rác tán loạn, học viên ban số sáu không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, lòng thấy tự hào, tự động chỉnh đội ngũ, đứng thẳng nghiêm trang.



Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của ban số sáu, một vài lớp khác cũng bắt đầu có người xếp hàng. Chẳng qua, các huấn luyện viên chỉ lẳng lặng đứng đó, không có đánh giá gì với biểu hiện của các học viên, cho nên đại bộ phận học viên đều đứng rất tùy ý. Đồng thời, một vài học viên lại ra vẻ khinh thường hành động của học viên ban số sáu.



“Một bọn ngu ngốc, cho rằng đứng chuẩn tư thế quân đội thì có thể lưu lại sau ba tháng nữa sao?”



“Đúng đấy, tư thế đứng chuẩn thế sao không đi gác cửa đi.”



“Ha ha, chờ ba tháng sau chúng nó bị đào thải, có khi lại đi xin hiệu trưởng, được làm bảo vệ canh cổng trường quân đội Đệ Nhất thật cũng nên.”



Mấy học viên trẻ tuổi chỉ trỏ ban số sáu, công khai bàn tán nói xấu ngay cạnh họ.




Từ Bảo Quốc ngượng ngùng nói: “Đành chịu, ai bảo nắm đấm của bố tôi không to bằng của bố cậu ta.”



Ngô Bác Phương không nhịn được cười phá lên. Bố của Từ Vệ Quốc – tướng quân Từ Hoa – tính cách có chút táo bạo, hơn nữa gia phong nhà họ Từ rất chi là đặc biệt: nếu anh em có tranh chấp gì, chỉ cần là vấn đề không đề cập tới nguyên tắc, tất cả lấy nắm đấm ra để giải quyết. Mà trong những người cùng lứa, tướng quân Từ Hoa lại có nắm đấm to nhất, con trai do ông bồi dưỡng ra đương nhiên cũng có nắm tay không nhỏ. Thế là, trong số những đứa nhỏ cùng lứa, trên cơ bản không ai đòi được thứ gì tốt từ tay Từ Vệ Quốc. Hết cách, không ai đánh lại cậu ta cả.



Đây cũng là nguyên nhân khiến Từ Bảo Quốc ngượng ngùng. Anh đã là một thượng úy, vậy mà đánh không lại một thiếu úy, tất nhiên sẽ cảm thấy mất mặt. Cũng may chuyện này không phải bí mật gì đối với tầng lớp cao trong trường quân đội Đệ Nhất. Hơn nữa, có phụ thân ở trên, không chỉ một mình anh mất mặt, nên dần dần anh cũng không để ý nữa.



Gần đến buổi chiều, các lớp đã tập hợp đội ngũ chỉnh tề. Các huấn luyện viên mặt nghiêm nghị, lạnh tanh mang học viên đi huấn luyện tinh thần lực. Chỉ có Từ Vệ Quốc nhìn bóng lưng của họ rồi thầm cười trộm, vừa đồng tình với các học viên sắp bị tra tấn, vừa dùng quang não nhận tiền đặt cược được gửi qua. Ừ ừ, dám cược dám chịu, lớp nào xếp hàng nhanh nhất, huấn luyện viên lớp đó thắng. Lúc trước mọi người không chênh lệch nhau nhiều, nhưng hôm nay Từ Vệ Quốc lại rất nổi bật.



Bởi vì thắng được không ít tiền, tâm trạng Từ Vệ Quốc lúc này rất tốt. Hắn vung tay lên, dẫn theo đội ngũ lớp mình đi vào phòng huấn luyện tinh thần lực.



Phòng huấn luyện tinh thần lực cũng rộng như các phòng học khác, bên trong bày một loạt đản thương màu trắng. Việc rèn luyện tinh thần lực chỉ có thể tiến hành trong thế giới giả thuyết, cho nên, các thiết bị này được chuẩn bị riêng cho học viên dự bị.



Bố trí đản thương cho tất cả học viên, Từ Vệ Quốc kiểm tra hết một lượt, thấy không có vấn đề gì thì bước vào đản thương của mình. Kết nối với thế giới giả tưởng, hắn nhập tên tài khoản và mật mã của mình vào, trước mắt đột nhiên sáng ngời, hắn đã đứng giữa một căn phòng huấn luyện rộng rãi.



Lúc này, trong phòng huấn luyện đã đứng đầy người, nhưng bọn họ đều tự động tự giác xếp thành hàng nghiêm chỉnh.