Chú Ái Tinh Không

Chương 30 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



Ariel tự nhận mình vẫn khá quan tâm đến cấp dưới, cũng vì nguyên nhân này mà hắn khai quật được rất nhiều thủ hạ có năng lực, từ đó phái họ tới nơi cần họ nhất. Còn Chung Thịnh, hình như phương diện nào cũng không xuất sắc, chỉ lặng lẽ đi theo hắn, làm phó quan của hắn, chăm lo cuộc sống cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng Chung Thịnh giỏi rất nhiều phương diện, chỉ là không hiểu sao cậu ta lại cam nguyện che bớt tài năng, đi theo sau hắn.



Ariel không hiểu, bằng vào năng lực của Chung Thịnh, nếu được phái ra ngoài thì việc đạt quân hàm tướng quân chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng cậu ta chưa bao giờ đề cập với hắn chuyện muốn làm bộ đội tác chiến, đây rốt cuộc là … vì sao?



Hai người giao thủ càng lúc càng kịch liệt, tuy nhìn qua chẳng khác gì những học viên khác, nhưng lại không thoát được mắt Đặng Bồi.



“Hửm?” Đặng Bồi nhíu mày: “Con trai của tướng quân Clifford quả nhiên có tư chất xuất sắc. Nhưng, học viên tới từ tinh cầu Hải Lam kia hình như chẳng hề thua kém cậu ta. Không ngờ tên Từ Vệ Quốc này lại không lừa mình, quả là một nhân tài.”



Đặng Bồi sờ cằm, vui vẻ nở nụ cười. Một học viên có kỹ thuật chiến đấu xuất sắc như thế, nhất định phải cho tên cuồng võ Hi Nhiên biết, để hắn khỏi đến quấy rầy mình mãi, bị hắn đánh đau lắm nha.



Đặng Bồi vỗ tay nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Xếp hàng, tan học!”



Các học viên đồng thanh: “Cảm ơn trưởng quan chỉ bảo.”



“Ừ, buổi chiều các bạn sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện tinh thần lực, cho nên buổi trưa tốt nhất ăn ít thôi.” Trước khi đi, Đặng Bồi để lại một câu như vậy.



Hả … ăn ít thôi?



Đại đa số học viên đều không hiểu gì, huấn luyện tinh thần lực thì liên quan gì đến ăn cơm?



Chung Thịnh không khỏi bĩu môi.



A, đau đớn truyền từ khóe miệng đến làm anh nhe răng nhíu mày.



Ngài Ariel quả nhiên vẫn tấn công sắc bén như trước, vừa rồi mình chỉ hơi kém một chút đã bị y cho ăn đấm. May là trưởng quan nương tay, nếu không bây giờ chắc nửa bên mặt của mình đã sưng đỏ rồi.



Fredia vừa đi tới cửa vừa hỏi: “Chung Thịnh, huấn luyện viên nói thế nghĩa là sao?”
Chung Thịnh thấy Ariel chẳng hề do dự ăn món rau kia, hỏi thật cẩn thận: “Ờ … ăn ngon không?”



Ariel ngẩng đầu liếc anh một cái, lòng thầm thấy buồn cười. Chẳng lẽ đời trước trông hắn giống kẻ kiêng ăn lắm sao?



“Tôi không thích món rau này lắm, nhưng để no bụng, ăn cũng được.”



“À …” Chung Thịnh gật đầu, đồng thời thầm ghi nhớ trong lòng: ngài Ariel ở những thời điểm ‘tất yếu’ cũng không kiêng ăn …



Nhìn vẻ mặt như ngộ ra của Chung Thịnh, Ariel lại giật giật khóe miệng. Hắn chẳng qua chỉ ăn một món rau không thích lắm thôi, có cần làm vẻ mặt như bị đả kích lớn thế không?



“Mau ăn đi.”



“À … vâng.” Chung Thịnh vội vàng đáp, đồng thời đẩy nhanh tốc độ ăn.



Ariel yên lặng không nói gì, vẫn bị đời trước ảnh hưởng sao? Rõ ràng muốn giữ quan hệ bạn học, từ đó tìm tòi bí mật của cậu ta, nhưng đã quen người này đời trước phục tùng mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, trong những lúc lơ đãng luôn dùng khẩu khí ra lệnh để nói chuyện với cậu.



Như thế rất không tốt!



Từ trước tới giờ Chung Thịnh không phải kẻ ngốc, nếu ngốc đã chẳng được Ariel thu làm phó quan. Nếu hắn tiếp tục bất cẩn, nói không chừng ngày nào đó Chung Thịnh sẽ phát hiện bí mật hắn cũng sống lại.



Trước khi làm rõ xem đời trước Chung Thịnh có bán đứng mình hay không, hắn tuyệt đối không được để lộ con át chủ bài.



Hết thời gian ăn trưa, các học viên lại chia nhau đi tới tòa lầu cao ngất lúc trước theo chỉ dẫn trên quang não.



Tác giả: o(≥≤)o Chung Thịnh, cậu có thể trung khuyển hơn nữa được sao? Ngay cả chuyện Ariel kiêng ăn mà cậu cũng lo lắng thay cho người ta nữa!!



PS: Mọi người có đoán được vì sao Đặng Bồi lại bảo các học viên ăn ít thôi không? ┐(┘└)┌