Chú Ái Tinh Không

Chương 29 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



“Báo cáo trưởng quan!” Một nam sinh lên tiếng.



“Nói!”



“Ý của trưởng quan có phải là chỉ cần chúng tôi đạt yêu cầu của anh, thì có thể không tham gia khóa huấn luyện kỹ thuật chiến đấu?”



“Đúng vậy, ý tôi là như thế.” Đặng Bồi gật đầu.



“Vậy yêu cầu của huấn luyện viên là gì?”



“Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Dưới sự công kích của tôi, chỉ cần các cậu kiên trì được hai mươi phút là đạt yêu cầu.” Lúc Đặng Bồi nói câu này, anh cười tủm tỉm thoạt trông vô cùng hòa ái, dễ gần.



Trong đội ngũ có hai người không nhịn được giật giật khóe miệng, một là Chung Thịnh. Không cần phải nói, nhiều ngày được xem tại hiện trường Fredia được ‘chỉ dạy’, anh đã có nhận thức rất sâu sắc với thực lực của huấn luyện viên Đặng Bồi. Các học viên ở đây có năng lực thế nào anh không biết, nhưng thể thuật của thiếu úy Đặng Bội chắc chắn đã qua cấp mười hai. Nói một cách thông tục dễ hiểu, thể thuật của huấn luyện viên Đặng Bồi đã đạt tầm thiếu tá, trong số tất cả học viên của trường này, có thể đấu đối kháng trực diện với anh ta e là chẳng được vài người. Ừm … cái tên cơ giáp hình người Tần Hi Nhiên thì không tính … Ngay cả thiếu úy Từ Về Quốc, xét về phương diện kỹ thuật chiến đấu, cũng không phải đối thủ của anh ta.



Ngoài Chung Thịnh, trong đội ngũ còn một người nữa khóe miệng cũng run rẩy, đó đương nhiên là Fredia đã bị hung hăng ‘chỉ dạy’ suốt một tuần. Cậu cũng chọn Từ Vệ Quốc làm huấn luyện viên cho mình. Chẳng qua, sau khi phát hiện Ariel chọn cùng huấn luyện viên với mình, Chung Thịnh từ đầu đến cuối chỉ chú ý ngài Ariel, những người khác đều bị anh dán nhãn ‘bạn học’ không nhìn tới, trong số đó tất nhiên có Fredia.



Đối với việc Chung Thịnh không ngó đến lời chào hỏi của mình, trong lòng Fredia cảm thấy rất không thích. Nhưng, tới trường quân đội Đệ Nhất rồi, gia cảnh của cậu quả thật chả là gì. Dù sao ở đây có rất nhiều học viên gia đình quyền thế, tài lực hùng hậu, so với họ cậu chẳng có gì đáng nói. Mặt khác, cậu không hề mù, đương nhiên nhìn ra được Từ Vệ Quốc xem trọng Chung Thịnh. Cho nên, đối với việc Chung Thịnh không để ý đến mình, cậu chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bỏ qua. Dù sao, ba tháng sau, rất có khả năng Chung Thịnh được ở lại trường quân đội Đệ Nhất, vì chút việc nhỏ mà gây thù với cậu ta thì thật không khôn ngoan.




Nếu là Ariel của mười năm sau, có lẽ anh sẽ bớt kiêng kỵ, dù gì lúc đó Ariel đã có thực lực vượt trội rồi, chút bản lĩnh của anh chẳng đủ gây thương tổn cho đối phương. Nhưng hiện tại y không hề có kinh nghiệm, mới mười tám tuổi, có đánh chết anh cũng không dám dùng những chiêu thức đó để đối phó với Ariel.



Chung Thịnh buồn khổ che trái chắn phải, nhưng anh lại không biết, Ariel so chiêu với anh còn buồn bực hơn. Không thể thi triển hết thực lực làm trong mắt Ariel toát lên vẻ không kiên nhẫn. Diễn mấy chiêu bình thường này thật chẳng có ý nghĩa gì cả.



Hiểu nhầm ánh mắt không kiên nhẫn của Ariel là vì thất vọng với thực lực của mình, Chung Thịnh quýnh lên, ra tay nặng thêm vài phần.



Hửm?



Ariel kinh ngạc nhíu mày, động tác đánh trả cũng càng hiểm hóc hơn.



Thì ra … kỹ thuật chiến đấu của Chung Thịnh lại khá như vậy.



Hồi tưởng lại vài lần Chung Thịnh ra tay đời trước, Ariel kinh ngạc phát hiện, thực tế Chung Thịnh cũng rất giỏi về kỹ thuật chiến đấu. Chỉ là, tại sao trong ấn tượng của hắn, trong số những người kỹ thuật chiến đấu cực mạnh lại không có Chung Thịnh? Chẳng lẽ vì cậu ta luôn theo sau mình nên bị xem nhẹ?



Cảm xúc trong mắt Ariel biến ảo không ngừng, đột nhiên hắn phát hiện mình chẳng biết gì về cậu phó quan mình tín nhiệm nhất từ trước tới giờ.



Trong ấn tượng của hắn, Chung Thịnh là người trầm ổn đáng tin, chỉ cần giao cho cậu ta, chuyện gì cũng sẽ thu được kết quả cực kỳ hoàn mỹ, hoàn toàn không cần hắn phải tốn nhiều tâm tư.