Chú Ái Tinh Không
Chương 6 :
Ngày đăng: 01:05 22/04/20
Editor: Nguyệt
“Nếu không kiên trì được thì ông cứ đá nó ra. Tôi cảm thấy thằng bé này không tồi nên muốn cho nó một cơ hội. Nếu chỉ chút khó khăn đó mà không vượt qua được, tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian với nó nữa.” – Kiều Chí Quân nói không chút lưu tình.
“Vậy đi. Cứ quyết định như thế.” Lão Chu đáp ứng rất lưu loát. Chút việc cỏn con ấy, với giao tình của ông và lão Kiều mà nói thì chỉ như nhấc tay chi lao. Nhưng, trong lòng ông cũng thấy rất ngạc nhiên với “thằng bé” mà lão Kiều nói, quyết định có thời gian phải đi nhìn xem thế nào.
Ngắt kết nối, Kiều Chí Quân lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hai mắt vô thức nhìn phương xa.
Cơ hội, tôi đã cho cậu rồi, để xem cậu có nắm bắt được không. Chung Thịnh, cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?
Buổi học cuối cùng rốt cuộc cũng chấm dứt.
Chung Thịnh và Hạng Phi tạm biệt các bạn học, lên xe bus huyền phù trở về nhà.
Nhìn Hạng Phi do sáng nay mệt nhọc quá độ mà giờ dựa nửa người vào mình, thiu thiu ngủ, Chung Thịnh không nén được ý cười. Mới chỉ có một ngày thôi, trong khoảng thời gian tới, bắt đầu từ ngày mai, để đạt tư cách được lựa chọn vào trường quân đội Đệ Nhất, anh với Hạng Phi chỉ sợ sẽ phải trải qua cuộc sống không khác gì địa ngục.
Lặng lẽ nói tiếng xin lỗi trong lòng. Dù Chung Thịnh biết vào được trường quân đội Đệ Nhất sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của Hạng Phi, nhưng điều đó vẫn không giấu được việc Ariel mới là lý do bức thiết khiến anh muốn vào trường này. Đương nhiên, ngoại trừ Ariel, lý do hàng đầu cũng là anh thích cuộc sống quân đội. Chỉ là, nếu không có Ariel, chưa chắc anh đã cố chấp với trường quân đội Đệ Nhất đến thế.
Hít sâu một hơi. Mặc kệ thế nào, vào được trường quân đội Đệ Nhất với cả anh và Hạng Phi đều là cơ may. Còn có nắm bắt được cơ may này hay không thì phải xem trong một tháng tới hai người họ có thể chịu khổ tới mức nào.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Chung Thịnh mở quang não ra, đặt hàng ở một cửa hiệu trực tuyến rồi chọn cách trả trước. Anh cúi đầu nhìn Hạng Phi đang ngủ rất ngon, không khỏi mỉm cười. Chờ khi về nhà, cậu ta nhìn thấy mấy thứ mình đặt mua chắc sẽ lại kêu rên một trận cho xem.
Đúng như anh đoán, sau khi Hạng Phi ngủ đẫy giấc rồi tỉnh dậy lúc chín giờ tối, ngơ ngác nhìn một đống dịch dinh dưỡng ở góc phòng, cậu run run ngón tay chỉ cái thùng đó, vẻ mặt kỳ vọng nhìn Chung Thịnh.
Cô gái vừa đi vừa giới thiệu một vài phòng huấn luyện quanh đó. Chung Thịnh cũng rất ngạc nhiên với các dụng cụ trong hội quán tập thể hình này. Những hội quán khác chắc là không trang bị phòng trọng lực, bởi vì người bình thường hoàn toàn không cần rèn luyện trong hoàn cảnh đó. Nhưng hội quán này lại trang bị phòng trọng lực, thậm chí còn đạt tiêu chuẩn bình thường của trường quân đội. Đời trước Chung Thịnh học tại Học viện Lục quân tăng – thiết giáp tinh cầu Hải Lam, phòng trọng lực ở đó cũng mới chỉ bằng tiêu chuẩn như hội quán tập thể hình này.
Càng nghe cô nhân viên giới thiệu, Chung Thịnh lại càng ngạc nhiên với hội quán này. Phòng trọng lực, phòng đối chiến cơ giáp, phòng dạy cách chiến đấu. Nếu không phải lúc mới vào đại sảnh anh nhìn thấy dấu hiệu rất lớn của hội quán tập thể hình Nhạc Lâm, chỉ sợ anh sẽ nghĩ đây là khu tập thể hình ở một trường quân đội nào đó.
“Đến rồi. Đây chính là phòng huấn luyện chuẩn bị đặc biệt cho hai anh.”
Cô gái tươi cười mở cửa phòng huấn luyện. Không hiểu sao Chung Thịnh lại cảm thấy ánh mắt của cô nhân viên này hình như có vẻ … đồng tình?
“Các cậu tới quá muộn.” – Giữa phòng, một người phụ nữ diện mạo tầm thường lạnh giọng nói.
“A?” Hạng Phi không hiểu ra làm sao. Bọn họ mới tới đây lần đầu, sao lại nói là muộn?
Ánh mắt Chung Thịnh chợt lóe. Anh không phản bác lời người phụ nữ, chỉ đơn giản nói một câu: “Xin lỗi!”
Đối với phản ứng của Chung Thịnh, người phụ nữ rất vừa lòng. Cô giơ cổ tay lên: “Lại đây nhận lấy kế hoạch huấn luyện của các cậu.”
Chung Thịnh vội vàng kéo Hạng Phi đi qua. Hai người mở quang não kết nối với máy thông tin của người phụ nữ. “Tích” một tiếng, kế hoạch huấn luyện của bọn họ hiện lên màn hình.
“Hai cậu xem trước đi, nếu chịu được thì chúng ta bắt đầu, còn nếu không tôi sẽ đổi cho hai cậu huấn luyện viên khác. Nhưng, tôi nhắc trước, nếu các cậu tiếp nhận sự huấn luyện của tôi thì nhất định phải kiên trì đến cùng, nếu giữa chừng đổi ý …”
Người phụ nữ không nói hết, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến Chung Thịnh rùng mình. Hạng Phi thấy lạnh cả sống lưng. Tuy người phụ nữ này chưa nói hậu quả của việc đổi ý, nhưng chung quy cậu cảm thấy đó nhất định là hậu quả cực kỳ khủng bố.