Chú Ái Tinh Không

Chương 7 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



Hai người liếc nhìn nhau, nhất chí xem qua kế hoạch huấn luyện trước.



Sau khi xem xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạng Phi trắng bệch không còn một giọt máu, Chung Thịnh tốt hơn một chút, mặt chỉ hơi tái đi thôi.



Ực …



Hạng Phi cố nuốt nước miếng, nhìn người phụ nữ kia như là đang nhìn ác ma, run nhè nhẹ hỏi Chung Thịnh: “Kế hoạch thế này chúng ta thật sự có thể hoàn thành sao?”



Sắc mặt Chung Thịnh trông cũng rất khó coi. Nhưng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của người phụ nữ, anh bỗng cắn chặt răng, hạ quyết tâm gật gật đầu: “Tôi đồng ý với kế hoạch huấn luyện này.”



Hạng Phi thấy Chung Thịnh gật đầu lại càng hoảng, miệng há hốc, dường như không thể tin được Chung Thịnh lại đồng ý với kế hoạch huấn luyện này.



Người phụ nữ thấy Chung Thịnh đồng ý sắc mặt cũng không có biến hóa gì, chỉ đưa mắt nhìn Hạng Phi, thản nhiên hỏi: “Còn cậu?”



Ánh mắt Hạng Phi nhìn qua lại giữa Chung Thịnh và người phụ nữ vài lần, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi cũng đồng ý.”



Ông đây liều mạng!



Ta không tin A Thịnh còn kiên trì huấn luyện được mà ta lại không được!



“Tốt lắm!” Trong mắt người phụ nữ toát lên vẻ tán thưởng, nhưng mặt vẫn không thay đổi gì. “Bởi vì hôm nay các cậu đến muộn nên thời gian huấn luyện sẽ kéo dài, có ý kiến gì không?”



“Không có.” – Chung Thịnh cùng Hạng Phi đồng thanh.



“Được rồi, sáu rưỡi sáng ngày mai tôi hy vọng có thể thấy các cậu ở đây rồi. À, tôi họ Vương, tên Vương Nhã. Các cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên Vương.” Người phụ nữ xoay người mang bọn họ đến chỗ các dụng cụ luyện tập.



Chung Thịnh và Hạng Phi liếc nhau, vội vàng đi theo, bắt đầu ngày huấn luyện đầu tiên của họ.



Mười tiếng sau …




Nói xong, Chung Thịnh và Hạng Phi chào tạm biệt huấn luyện viên Vương, rời khỏi phòng tập thể hình mà với họ chẳng khác nào địa ngục này.



Sau khi hai người đi, huấn luyện viên Vương mở quang não, gọi điện cho Chu lão tiên sinh.



“Chu tiên sinh.”



“Ồ, là Tiểu Vương đấy à.” – Lão Chu tóc trắng xóa cười ha hả nhìn huấn luyện viên Vương – “Tìm tôi có chuyện gì không?”



“Nhiệm vụ ngài giao cho tôi đã hoàn thành.”



“Hửm? À phải nhỉ, qua một tháng rồi, thiếu chút nữa tôi cũng quên.” – Lão Chu híp mắt nói.



Khóe mắt Vương Nhã giật giật, nhưng mặt vẫn không có biểu tình gì.



“Chu lão, nhiệm vụ đã hoàn thành, ngày mai tôi có thể về đơn vị chưa?”



“Về đơn vị? À đúng đúng, đương nhiên có thể.” – Lão Chu cười rất hòa ái – “Suýt nữa thì quên hỏi, hai thằng nhóc ấy tố chất thế nào?”



Khóe miệng Vương Nhã nhếch lên một độ cong khó phát hiện, thản nhiên nói: “Không tồi.”



“Ừ, được cô đánh giá là không tồi thì xem ra mắt lão Kiều cũng tinh đấy.”



“Tuy một tháng này tôi chỉ chú trọng huấn luyện thể thuật cho bọn họ, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, tôi thấy phẩm cách cùng tinh thần lực của bọn họ rất tốt, rất thích hợp với cuộc sống bộ đội.”



Lão Chu nhướn mày, nụ cười trên mặt lộ ra vài phần gian trá. Ông rất có thâm ý nói: “Ồ …?”



Vưỡng Nhã hơi nhíu mày, lặng lẽ rũ mắt xuống. Làm cấp dưới của thượng tá Chu, cô bị điều tạm đến đây để huấn luyện cho hai học sinh. Vốn cô rất không vui nên lúc lập kế hoạch huấn luyện mới ác như thế, gần như huấn luyện đến mức cực hạn của họ. Ai ngờ hai cậu này thật đúng là không để cô thất vọng, chẳng những kiên trì mà còn hoàn thành rất xuất sắc. Đặc biệt là cậu thanh niên tên Chung Thịnh, có khí chất quân nhân phát ra từ trong xương, làm cô rất tán thưởng. Nếu không, cô cũng chẳng đặc biệt ám chỉ khen ngợi hai người trước mặt Chu lão tướng quân.



“Ầy, thật đáng tiếc. Hai nhóc này là lão Kiều phát hiện trước, tôi không thể không biết xấu hổ mà đào góc tường nhà lão ấy.” Chu lão tướng quân ra chiều tiếc nuối.