Chú Ái Tinh Không

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:05 22/04/20


Editor: Nguyệt



Vương Nhã thầm bĩu môi. Lời này cũng thật giả dối, chưa kể hai cậu học trò này còn chưa vào trường quân đội, cụ thể tương lai phát triển thế nào không ai biết, dù tương lai của hai người rất xuất sắc thì cũng là do Kiều lão khai quật ra được. Muốn cướp nhân tài từ tay Kiều lão già đời, chỉ e Chu lão tướng quân có cố sức vẫn thua.



“Quên đi, cứ như thế. Lần này cảm ơn cô nhiều.”



Vương Nhã chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Được phục vụ cho tướng quân là niềm vinh hạnh của tôi.”



“Ha ha. Phải rồi, lúc cô trở về báo tin thì nói với thằng nhóc thối nhà tôi một tiếng, bảo nó tháng sau về nhà, mẹ nó nhớ nó lắm.”



“… Tuân lệnh.”



Kết thúc ngày huấn luyện cuối cùng, sau khi trở về nhà, Chung Thịnh và Hạng Phi khẩn cấp tắm rửa một hồi, tẩy đi một thân mệt mỏi.



“Mai thi rồi. Cậu nói xem, phần thi văn hóa chắc chúng ta không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Hạng Phi lười biếng dựa nằm trên giường, xem tin tức trên mạng.



“Chỉ cần cậu phát huy như bình thường là không sao đâu. Dù gì lúc trước chúng ta cũng ghi danh vào trường quân đội, về mặt tri thức văn hóa chắc là không có yêu cầu đặc thù gì.”



“Ừ. Vậy cậu tính vào khoa nào?”



“Đương nhiên là khoa cơ giáp.”



Lúc nói đến khoa cơ giáp, trên mặt Chung Thịnh toát ra vẻ vô cùng tự tin. Dù là đời trước hay đời này, cơ giáp luôn là sự lựa chọn không đổi của anh. Không chỉ vì anh quen thuộc với thao tác cơ giáp nhất, quan trọng hơn, sở dĩ lúc trước anh có thể trở thành phó quan của Ariel là do được đối phương nhìn trúng trong một lần so đấu cơ giáp, thế nên được đặc biệt đề bạt.



Anh vẫn nhớ có người từng đánh giá Ariel rằng: muốn đi theo Ariel, trước tiên phải trở thành kẻ mạnh. Lúc bấy giờ anh cũng vì hướng tới mục tiêu này mà không ngừng cố gắng, cuối cùng mới tranh thủ cho mình có được tư cách đứng ở vị trí phía sau người đó.



“Vậy tớ cũng vào khoa cơ giáp.” Hạng Phi không để ý đến ánh nhìn xa xăm của Chung Thịnh, tùy tiện nói như vậy.
“Đương nhiên.” – Chung Thịnh nói đầy quyết đoán.



Hạng Phi trầm mặc một hồi. Ngay khi Chung Thịnh tưởng cậu đã ngủ, cậu mới trầm giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ thi đậu.”



Chung Thịnh nhoẻn miệng cười. Hạng Phi quả không hổ là người anh em tốt của mình, dù là lúc nào, dẫu có ngẫu nhiên hoài nghi nhưng khi đã xác định được mục tiêu, thì luôn tự tin đầy mình.



“Ngủ đi.”



Nhẹ giọng nói vậy rồi Chung Thịnh nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.



Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, hai người dậy sớm như thường lệ, dùng xong bữa sáng ngon miệng nhưng không nhiều dinh dưỡng lắm. Hai người thay quần áo rồi đi ra bến xe bus.



Giao thông trong thành phố Tàn Nguyệt rất phát triển, nhờ có xe bus huyền phù, hai người thuận lợi đến trường thi.



Cũng như đời trước, nội dung cuộc thi không vượt quá phạm vi kiến thức được giảng dạy trong nhà trường. Dù không sống lại, Chung Thịnh cũng chẳng tin thành tích của mình sẽ kém.



Ra hỏi trường thi, nét mặt tươi cười của Hạng Phi đã đủ chứng minh rằng cậu làm tốt hơn anh nhiều. Chung Thịnh thở phào một hơi rồi lại không nhịn được bật cười vì mình lo lắng không đâu. Ở phương diện thể năng, có thể Hạng Phi kém anh một chút, nhưng đầu óc cậu thì linh hoạt hơn anh nhiều. Nếu không, đời trước cậu đã chẳng thuận lợi như cá gặp nước ở bộ tham mưu như thế, so ra cũng không kém gì anh.



“Đi thôi. Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn thật ngon, nghỉ ngơi đầy đủ, lấy tinh thần để chuẩn bị cho phần cao trào ngày mai.”



Hạng Phi nghe vậy thì gật đầu thật mạnh. Cuộc thi hôm nay chỉ là một phần trụ cột nhất, khảo hạch của trường quân đội ngày mai mới là phần quan trọng. Chỉ cần ngày mai thông qua khảo hạch, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ chờ để bước qua cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất.



Sau khi ăn bữa tối no nê, hai người làm một ít vận động đơn giản để tiêu hóa rồi đi ngủ sớm. Không ai biết nội dung cuộc thi ngày mai là cái gì. Dù là Chung Thịnh đời trước cũng không có cơ hội tham gia cuộc thi của trường quân đội Đệ Nhất.



Sáng sớm ngày hôm sau, hai người không hẹn mà cùng dậy sớm, rất ăn ý lấy bình dịch dinh dưỡng từ trong rương ra, nhét vào miệng. Nếm qua “bữa sáng” khó ăn, hai người thay phiên nhau tắm nước lạnh. Dùng nước lạnh để tắm giúp thân thể họ đạt được trạng thái hưng phấn. Ở vào trạng thái này, con người luôn dễ dàng phát huy được thực lực của mình.