Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 22 : Lưỡng lự
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Vừa nghe cái tên "Tôn Duy" thì Đỗ Như chậm rãi quay qua, cách chỗ cô đứng không xa xuất hiện bóng dáng anh vừa đi vừa nói chuyện với đồng nghiệp. Cả hai bàn việc gì đấy trông rất hào hứng. Quan sát nụ cười của Tôn Duy, cái nhìn từ Đỗ Như lại trở nên trống rỗng vô định rồi tiếp đến, hai mí mắt chùng xuống. Một nỗi buồn khó tả dấy lên trong lòng cô.
Kể từ sau buổi chiều cả hai chấm dứt hợp đồng ngoại tình, Đỗ Như chưa nói chuyện với Tôn Duy lần nào. Nguyên nhân là vì bao nhiêu biến cố đột nhiên ập đến khiến Đỗ Như hoang mang rối bời nhưng suy cho cùng, lý do chính cũng bởi cô không muốn thấy anh nữa, chàng trai đã làm tổn thương mình. Những lần vô tình chạm mặt nhau ở thang máy, thật sự Đỗ Như có hơi bối rối. Tuy vậy, cô lại cố ép bản thân phải tỏ ra bình thường, thậm chí lạnh nhạt với Tôn Duy. Đỗ Như ghét phải nghe những lời hỏi han quan tâm cũng như xin lỗi của anh khi tất cả điều ấy chỉ xuất phát từ lòng thương hại.
Chưa kể, giờ đây cả hai đã ở hai vị trí quá khác nhau và chính cái khoảng cách quá xa đó càng khiến cho bức tường ngăn cách giữa hai người nhiều hơn. Dù gì trước mắt, điều quan trọng nhất đối với Đỗ Như là vực dậy công ti Hoàng Hiệp còn những vấn đề khác, chẳng hạn tình cảm, cô không muốn đề cập lúc này.
Vẫn chưa rời mắt khỏi Tôn Duy và Đỗ Như sực nhớ ra câu nói kỳ quặc của lão giám đốc họ Nguyễn lúc sáng nay. Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu vì sao ông ta biết về Tôn Duy cũng như mối quan hệ đặc biệt giữa cô và anh. Chẳng những thế, Thái Bá còn cố tình lôi Tôn Duy vào, hệt kiểu muốn đe doạ cô. Đỗ Như hiểu, nếu muốn biết mọi ẩn số mình đang thắc mắc thì chỉ còn cách đi gặp trực tiếp lão giám đốc cáo già khó ưa ấy, điều đó đồng nghĩa là...
- Chào giám đốc.
Một giọng chào khá lớn cắt ngang dòng suy nghĩ sắp hình thành của Đỗ Như. Cô nhìn về phía đối diện, hoá ra là anh chàng nhân viên ban nãy nói chuyện với Tôn Duy. Hiển nhiên, Tôn Duy cũng đang đứng bên cạnh và nhìn Đỗ Như. Rất nhanh, anh cúi đầu: "Chào giám đốc". Hẳn, hai lần trước bị Đỗ Như doạ sẽ kỷ luật nếu không cư xử đúng mực khi gặp cô nên lần này anh không dám lơ là trong việc chào hỏi. Nhìn mái đầu cúi thấp của Tôn Duy trong vài giây, Đỗ Như chậm rãi phát ra âm thanh "Ừm", sau đó cô bước đi ngang qua hai người nhân viên.
Khi biết Đỗ Như đã rời khỏi, bấy giờ Tôn Duy mới từ từ dựng người thẳng dậy. Vẫn thế, gương mặt cô cứ lạnh lùng không chút tình cảm, vẻ như mỗi lần gặp anh cô đều mất hết cảm xúc. Đứng tần ngần vài phút, Tôn Duy nghe đồng nghiệp giục trở về phòng làm việc. Trước khi quay lưng, anh còn dõi theo bóng dáng vững vàng của Đỗ Như đang đi xa dần.
Đến khúc ngoặc hành lang, Đỗ Như liền dừng lại. Chẳng hiểu sao, trái tim lại đập mạnh. Dẫu không còn như trước nhưng mỗi lần thấy Tôn Duy nhìn mình là cô lại hồi hộp và có chút bối rối. Lẽ nào trái tim vẫn không thể nghe theo lý trí? Đặt hai tay lên thanh vịn hành lang, Đỗ Như nhắm mắt hít sâu, lấy lại tâm trạng bình thường. Tự dưng lúc ấy bên tai cô văng vẳng một câu nói xa xăm.
Hiển nhiên Tôn Duy nghe rất rõ sự tiết lộ đầy bất ngờ đó. Tức thì, anh ngừng việc đang làm và thoáng bất động. Đỗ Như gặp riêng Nguyễn Thái Bá? Câu nói ấy vừa lặp lại trong đầu là bỗng dưng lòng anh xuất hiện nỗi lo lắng kỳ lạ. Đối tác hai bên gặp nhau để bàn việc làm ăn vốn vẫn là chuyện hết sức bình thường nhưng vì sao anh lại lo lắng đến thế? Nguyên nhân bởi lẽ do hai từ "gặp riêng" kia. Điều đó có nghĩa, cuộc bàn chuyện sẽ chỉ có duy nhất Đỗ Như và lão giám đốc họ Nguyễn.
Tôn Duy biết rất rõ Nguyễn Thái Bá đốn mạt thế nào sau vụ phát hiện mối tình vụng trộm kinh tởm giữa ông ta và Ngọc Thuỳ, nay nghe Đỗ Như phải gặp riêng cái lão đáng khinh ấy thì hỏi sao anh không thấy lo được. Chẳng may, Nguyễn Thái Bá làm gì xấu xa với Đỗ Như thì thế nào? Chưa kể, Tôn Duy nhớ trước đây cô từng có những hành động lẫn lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp với Thái Bá, biết đâu ông ta nhân buổi gặp mặt riêng này "xử" cô?
- Có gì mà bất thường? Họ gặp bàn chuyện công ti thôi.
- Thế mới càng không bình thường. Nếu là chuyện công ti thì tại sao chỉ có mỗi giám đốc, đáng lý ra còn phải có thêm các trưởng phòng của Hoàng Hiệp. Đã vậy cả hai còn gặp riêng ở khách sạn Thống Nhất. Nói gì thì nói, giám đốc Đỗ còn quá trẻ lại xinh đẹp, cái đó cũng dễ hiểu.
- Cũng không loại trừ khả năng ấy. Tôi nghe người bên Bá Nghiệp nói, Nguyễn giám đốc hình như có nhiều tình nhân lắm, đều là gái đôi mươi.
Mải bàn luận khí thế mà nhóm nhân viên này không biết rằng, tất cả những suy đoán nãy giờ của họ đã vô tình gieo vào lòng Tôn Duy mầm mống của nỗi bất an. Đến nỗi chàng trai này dường như không còn biết mình đang làm gì, thứ tồn tại duy nhất lúc này chỉ là vô số hình ảnh về cuộc gặp mặt với những điều tồi tệ đang diễn ra ở khách sạn Thống Nhất. Chúng trở thành một mớ hỗn độn xoay vần trước mắt anh. Để rồi rất nhanh, Tôn Duy nhớ lại cuộc gặp vừa rồi với Đỗ Như, nhớ ánh mắt khác lạ của cô khi anh nói câu: "Giám đốc đi cẩn thận". Lúc ấy Tôn Duy quá hời hợt để nhận ra một điều mơ hồ ẩn hiện trong cái nhìn của cô. Dường như là... nỗi buồn cùng với sự sợ hãi! Đỗ Như đang cầu cứu!
Ngay lập tức, Tôn Duy liền rời khỏi phòng và chạy hối hả xuống bãi đỗ xe. Sau khi rời khỏi công ti, anh lái xe thật nhanh hướng đến khách sạn Thống Nhất.