Chú Hãy Ngủ Với Tôi
Chương 23 : Cuộc gặp ở khách sạn Thống Nhất
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Đỗ Như kín đáo quan sát khắp căn phòng đóng kín, những chiếc đèn neon kiểu cổ điển không ngừng hắt ra những tia ánh vàng vọt mờ ảo. Nguyễn Thái Bá đã chọn căn phòng có phần hơi riêng tư này làm nơi diễn ra cuộc gặp mặt. Hiển nhiên, Đỗ Như cảm thấy không thoải mái, chính xác hơn là không yên tâm. Sự bất an trong cô càng tăng cao Thái Bá không mang theo đám vệ sĩ riêng như thường ngày, có nghĩa là chỉ cô và ông ta trong phòng.
Thật chất, Đỗ Như đã rõ mười mươi ý đồ mờ ám của lão cáo già họ Nguyễn trước việc mời mình đến đây. Nhưng vì Hoàng Hiệp, cô không thể không đến. Và hẳn, Thái Bá cũng hiểu điều ấy, chính vì thế ông ta mới trơ trẽn làm vậy. Vị giám đốc quỷ quyệt đó gần như nắm được yếu điểm của cô.
- Giám đốc Đỗ đừng quá căng thẳng, tôi không làm khó dễ gì đâu.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý từ Thái Bá khiến Đỗ Như sực tỉnh. Hướng mắt về phía trước, cô thấy người đàn ông trung niên đang rót rượu vào hai chiếc ly thuỷ tinh đế cao. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ nâu bắt mắt ấy, có cảm tưởng nó đang ẩn giấu đằng sau là một cái bẫy đáng sợ bởi cô bắt gặp nụ cười thú vị nở trên môi Thái Bá, dù nó chỉ thoáng qua và gần như bị không gian nửa sáng nửa tối tại đây che khuất. Cô cần phải cẩn thận và đề phòng.
- Tôi có thể mời giám đốc Đỗ một ly? - Thái Bá đẩy nhẹ chiếc ly thuỷ tinh đầy rượu ra trước mặt đối phương.
Nụ cười thân thiện của Thái Bá không giúp Đỗ Như yên tâm hơn mà ngược lại, càng cảnh giác cao độ. Cô đủ thông minh để biết mình nên làm gì cho đúng.
- Xin lỗi, có lẽ Đỗ Như phải từ chối lời mời này. Trong lúc bàn chuyện với đối tác, Đỗ Như không thích uống rượu, mong ngài hiểu cho.
Nhận được lời từ chối khéo léo, Thái Bá lại cảm thấy không vui. Nhưng bản thân không muốn chuyện cỏn con như vậy phá hỏng kế hoạch chính nên ông tiếp tục mỉm cười, đúng hơn rằng phải vờ ra vẻ tử tế.
- Thái độ làm việc nghiêm túc của giám đốc Đỗ khiến tôi khâm phục. Được rồi, vậy tôi uống thay cô ly rượu không được đón nhận này.
Dứt lời, một cách dứt khoát, Thái Bá cầm ly rượu của đối phương đưa lên môi uống. Quan sát dáng vẻ lịch thiệp đó, Đỗ Như im lặng chỉ vì thấy cái màn khách sáo này thật lố bịch. Đến lúc Thái Bá hạ ly xuống thì cô liền cất tiếng:
- Giờ Đỗ Như xin phép được nói thẳng vào vấn đề chính. Về số tiền nợ...
Đỗ Như ngồi yên, chẳng có chút biểu hiện nào dù là một cử động rất nhỏ. Trong lòng, cô đang thầm cười khinh bỉ lão già đốn mạt này. Cuối cùng vị giám đốc cao cao tại thượng, người người kính nể đó cũng chịu buông bỏ cái mặt nạ giả tạo bẩn thỉu xuống để lộ nguyên hình là kẻ hèn hạ bỉ ổi. Cổ nhân nói chẳng sai, chỉ khi đứng trước những ham muốn thì con người mới bộc lộ bản chất thật. Nguyễn Thái Bá, khao khát lớn lao trong kẻ này là dục vọng.
- Nguyễn giám đốc nghĩ rằng, Đỗ Như sẽ đồng ý sao?
Câu hỏi từ Đỗ Như sau mấy phút im lặng nãy giờ khiến Thái Bá buồn cười. Người đàn ông đó biết rõ Đỗ Như là cô gái khó thuần phục, ngang bướng và không dễ nắm bắt. Nhưng chẳng phải chính vì vậy mà ông càng hứng thú, càng muốn chiếm đoạt đoá hoa xinh đẹp đầy gai góc này ư. Con người, ai cũng có yếu điểm. Không may cho Đỗ Như khi Thái Bá lại nắm rõ yếu điểm của cô. Ông tin chắc rằng, chỉ cần mang hai thứ này ra đe doạ thì Đỗ Như nhất định phục tùng theo.
Về phía Đỗ Như, cô thầm nghĩ nếu lão ta lấn thêm bước nữa thì cô sẽ rút con dao rọc giấy sắc bén kia ra và cho lão biết tay. Bản thân hiểu rõ phải nhún nhường nhưng cô tuyệt đối không để Thái Bá lột bất kỳ thứ gì trên người mình xuống. Đỗ Như có thể chịu đựng cái việc bị ông ta đụng chạm, tuy nhiên điều ấy không có nghĩa cô đồng ý trở thành tình hờ với một kẻ đáng tuổi bố mình.
Đột nhiên, Đỗ Như cảm giác đôi tay bẩn thỉu của Nguyễn Thái Bá rời vị trí khi từ vai chuyển dời qua cổ, lúc này ông ta đang vuốt nhè nhẹ phần da mịn màng sau ót cô. Sự đụng chạm da thịt đó khiến Đỗ Như điên tiết, tay siết chặt con dao rọc giấy và toan rút ra khỏi túi áo vest. Nhưng ý nghĩ phản kháng của Đỗ Như bị dập tắt ngay tức thì khi Thái Bá cất tiếng, vô cùng rõ ràng:
- Cô đừng quên mục đích mình đến đây. Là công ti Hoàng Hiệp, tâm huyết cả đời của bố mẹ cô. Ngoài ra, còn vì một người tên Tôn Duy.
Có cảm tưởng, hai từ "Tôn Duy" như công tắc làm ngừng hết mọi hành động phản kháng của Đỗ Như, thậm chí kể cả trong suy nghĩ.
- Tôi biết, cô và anh chàng đó có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt. Tình cảm cô dành cho hắn ta không đơn thuần chỉ là chủ tớ hay bạn bè. Đúng chứ?
Đúng như Đỗ Như đoán trước đó, lão cáo già họ Nguyễn đã cho người điều tra về mối quan hệ giữa mình với Tôn Duy, để rồi giờ đây ông ta mang anh ra đe doạ cô. Đến lúc này thì Đỗ Như thừa nhận một điều: Nguyễn Thái Bá đáng sợ và vô liêm sỉ hơn những gì mình nghĩ!
Không thấy Đỗ Như phản ứng hay nói gì, Thái Bá khẽ nhếch mép cười khỉnh. Tuy kết quả vẫn chưa rõ ràng nhưng ông tin chắc mình đã thắng.