[Chu Môn Xuân Sắc Hệ Liệt] Khiếp Vô Tình

Chương 52 :

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Ngủ thẳng một giấc đến bình minh, Tô Lưu Y đã sớm có kinh nghiệm, trước canh tư đã tỉnh dậy, sau khi thu dọn thỏa đáng thì liền đi ra ngoài, đám nha hoàn kỳ thật cũng biết rõ, chỉ là nhắm mắt làm ngơ như không biết. Đợi gần đến canh năm thì hắn mới giả vờ đi vào hầu hạ Giang Thượng Phàm rửa mặt chải đầu thay y phục để vào triều sớm.



Trong lúc nhất thời đợi Giang Thượng Phàm đi thì vài nha hoàn liền đưa đến điểm tâm, đám nha hoàn này lập tức giữ lại Tô Lưu Y cùng ăn với bọn họ, vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm



Tĩnh Nguyệt mở miệng trước, “Lưu Y, ngươi hầu hạ bên cạnh gia cả ngày, có nghe về chuyện của Vân Anh công chúa hay không?”



Tô Lưu Y run rẩy một chút, lẩm bẩm nói, “Vân….Vân Anh công chúa?”



“Đúng vậy” Một nha hoàn gọi là Phương Thảo cũng xen vào, “Chính là Vân Anh công chúa, ai nha, ngươi không biết vị công chúa này có tình ý với Vương gia của chúng ta hay sao, nàng là công chúa Bắc quốc, nhưng một năm đều chạy đến nước của chúng ta hai ba lần, mùa hạ năm nay nàng mới cùng ca ca đến đây. Nay tiết trời đã vào đông, nghe nói là muốn đến nữa.”



Đôi tay của Tô Lưu Y run rẩy, chén cơm suýt nữa đã rơi xuống đất, vội vàng cúi đầu ho khan một tiếng để che giấu, bất quá đám nha hoàn cũng không bận tâm, chỉ nghe Băng Uyển nói, “Các ngươi đừng xuyên tạc, gia chưa bao giờ có tình ý với Vân Anh công chúa, đều là do công chúa đơn phương tình nguyện.”



Tĩnh Nguyệt giận dữ nói, “Đúng vậy, gia của chúng ta thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, công chúa người ta chủ động nhiệt tình như thế mà gia lại không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, mỗi lần người ta vào phủ thì trên mặt của hắn đều thờ ơ, chỉ tiếc là Vân Anh công chúa thật sự là đẹp như tiên a.”



Một tiểu nha hoàn khác gọi là Xuân Ny cũng cười nói, “Cũng không phải đâu, theo ta thấy thì gia luôn lạnh lùng với vị công chúa kia, cũng như gia đối xử với chúng ta, muốn nói đến người mà gia đặc biệt đối đãi thì chỉ có Lưu Y ca ca.”



Tô Lưu Y đột nhiên nghẹn họng, bắt đầu không ngừng ho khan, tiếp theo lại đỏ mặt mà tranh cãi, “Xuân Ny, ngươi…..ngươi nói bậy cái gì đó….khụ khụ khụ…..đợi gia trở về mà nghe được thì sẽ tống cổ ngươi ra ngoài.”



Xuân Ny thè lưỡi làm mặt quỷ, lại nghe Phương Thảo cười nói, “Xuân Ny thật ra nói rất đúng. Lưu Y, nếu ngươi không chột dạ thì tại sao ngươi lại bị sặc? Chúng ta đều biết vị trí Vương phi trong phủ nhất định là dành cho ngươi rồi.”



“Phương Thảo cô nương, tiểu hài tử người ta không hiểu chuyện, nói năng lung tung, vì sao ngươi cũng dung túng nàng? Những lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của Vương gia, ta có chết trăm lần cũng khó có thể đền tội.”



Băng Uyển, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo đều nhìn thoáng qua nhau, Băng Uyển kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Lưu Y ngươi….ngươi làm sao có thể nói như vậy? Chẳng lẽ gia không nói với ngươi hay sao?”



“Nói cái gì?” Tô Lưu Y có một dự cảm bất hảo ở trong lòng, nhưng hắn bắt buộc chính mình phải nghe tiếp.
Tin tức Tô Lưu Y sắp được gả cho Vương gia nhanh chóng lan truyền trong phủ, đương nhiên Vương gia không nói thẳng với bọn họ mà chỉ ẩn ý nói là muốn làm hỉ sự, thú tân nương, chẳng qua vì ngại rườm rà quy củ cho nên hết thảy đều được giản lược.



Một trận tuyết lớn lại ập xuống, gió lạnh thấu xương thổi tung những hạt bông tuyết, trong đình viện hoàn toàn không nhìn thấy bóng người tới lui.



Tô Lưu Y đứng trước cửa sổ phòng ngủ, đờ đẫn nhìn màn tuyết trắng xóa, chợt nghe phía sau cất lên tiếng cười, “Tuyết lớn quá, chỉ mong đến ngày thành hôn của chúng ta sẽ đẹp trời.”



Quay đầu lại thì liền nhìn thấy Giang Thượng Phàm đang đứng ở phía sau, người nọ cởi xuống áo choàng, Tô Lưu Y bước lên giúp hắn phủi xuống bông tuyết trên người, hạ thấp giọng mà nói một cách do dự, “Vương gia, bằng không chúng ta đừng thành hôn, thân phận của ta sẽ làm cho ngươi trở thành trò cười.”



“Trò cười cái gì, chỉ cần ta thích thì ai dám chê cười.” Giang Thượng Phàm ôm chằm lấy Tô Lưu Y rồi hôn một cái lên mặt của đối phương, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghe lời ngươi, không phô trương, chỉ thỉnh vài hảo hữu đến đây. Sau khi thành hôn thì ngươi chính là Vương phi, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh ta, ngươi mất hứng hay sao?”



Ba chữ ở bên cạnh làm cho đáy lòng của Tô Lưu Y cảm thấy ngọt ngào. Hắn khe khẽ thở dài, dựa vào lòng của Giang Thượng Phàm mà nhẹ giọng nói, “A Phàm, ta không phải là mất hứng, nhưng ta quả thật không xứng với thân phận Vương phi. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện trước kia rồi hay sao?”



Sắc mặt của Giang Thượng Phàm trầm xuống, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục như trước, hắn khẽ cười, “Đồ ngốc, nghĩ đến chuyện quá khứ làm gì? Con người phải nhìn về phía trước. Kể từ ngày ta dẫn ngươi về thì cũng đã hạ quyết tâm sẽ quên đi những ngày tháng không vui trước kia, Lưu Y, chẳng lẽ ngươi không muốn ta vực dậy hay sao?”



Tô Lưu Y vội vàng lắc đầu, Giang Thượng Phàm thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, liền nhẹ nhàng vuốt mặt hắn để trấn an, “Nếu như vậy thì ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan ngoãn mặc vào giá y để làm tân nương của ta là được rồi.”



Tô Lưu Y liên tục gật đầu, sau một lúc lâu lại do dự nói, “Chẳng qua….Giang lão gia lúc trước bởi vì chuyện này mà….”



Không đợi hắn dứt lời thì chợt nghe Giang Thượng Phàm lạnh lùng nói, “Nhắc đến chuyện này làm gì? Năm đó bọn họ vì chuyện này mà đuổi ta ra khỏi gia môn, không chịu thừa nhận ta là con cháu của bọn họ, kể từ giờ khắc đó thì ta đã là cô nhi, bọn họ cũng không còn là thân nhân của ta, Lưu Y, ngươi cảm thấy ta có cần phải đi thương nhớ bọn họ hay không?”



Trong giọng nói lộ ra một loại cảm giác vô cùng lạnh lùng, làm cho Tô Lưu Y kìm lòng không đậu mà lập tức rùng mình. Trong lòng dâng lên một chút nghi vấn, ngay cả phụ mẫu thân sinh mà Giang Thượng Phàm còn thống hận như thế thì làm sao người này có thể dễ dàng thư thứ cho mình, còn muốn thú mình làm Vương phi. Chẳng qua Tô Lưu Y không dám nghĩ nhiều, bởi vì nếu nghĩ đến đáp án ở phía sau thì tất nhiên hắn sẽ không thể chịu nổi.



………….