[Chu Môn Xuân Sắc Hệ Liệt] Khiếp Vô Tình
Chương 6 :
Ngày đăng: 03:38 19/04/20
Hôn kỳ sắp đến, bất ngờ chính là dân chúng không hề biết chuyện Vương gia nạp phi. Chỉ có Vương phủ vẫn bài trí náo nhiệt, đám nha hoàn vui sướng treo ***g đèn đỏ, quét tước thu dọn đình viện, chuẩn bị pháo hoa, hỉ bính và đủ loại vật phẩm dùng cho hôn lễ.
Cả Vương phủ chỉ có những người ở trù phòng cảm thấy nghi hoặc, nếu hôm nay Vương gia thành thân, cho dù hôn lễ không phô trương thì dù sao cũng phải chuẩn bị mấy bàn yến tiệc a, không thỉnh những người khác nhưng cũng phải thỉnh bá quan văn võ chứ?
Nhưng Vương gia đích thân đến đây chỉ thị, nói rõ hôm nay chỉ cần chuẩn bị một bàn yến tiệc thượng đẳng là đủ rồi, như vậy làm sao mà giống một lễ thành hôn, nhưng nếu Vương gia không cho bọn họ hé mồm thì bọn họ nào dám đi hỏi đám nha hoàn, một khi để cho Vương gia biết hoặc là làm hư chuyện của Vương gia thì không biết cái mạng nhỏ của bọn họ có thể giữ lại hay không?
Sáng sớm Tô Lưu Y thức dậy, trong lòng có một chút bất an, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo tiến vào thúc giục hắn rửa mặt chải đầu, thấy vẻ mặt của hắn ngẩn ngơ thì bọn họ đều kinh ngạc, vừa cười vừa nói, “Hôm nay sẽ thành thân, vì sao tân nương tử lại bày ra bộ dáng này? Có phải ngày hôm qua không được gặp Vương gia nên trong lòng đã bắt đầu nhớ nhung rồi hay không? Không sao, sau khi thành hôn là có khối thời gian ở bên nhau.”
“Thật sự là có thể ở bên nhau hay sao?” Tô Lưu Y rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, ngơ ngác nhìn Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo ở trong kính, vừa lẩm bẩm nói, “Tĩnh Nguyệt cô nương, tối hôm qua ta….ta mơ thấy một giấc mộng rất đáng sợ, ta….ta mơ thấy Vương gia và ta càng ngày càng xa cách, ta muốn giữ lấy hắn nhưng hắn chỉ cười lạnh đối với ta, cứ như vậy mà cách ta càng ngày càng xa. Cô nương nghĩ xem, đây có phải là điềm xấu hay không?”
“Phi phi phi, tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ, cái gì mà điềm xấu ở đây.” Tĩnh Nguyệt dùng lược gõ đầu của Tô Lưu Y một chút, hai người đều rất thân thiết, cho dù Tô Lưu Y sắp trở thành Vương phi thì nàng cũng không cảm thấy kính sợ, vẫn đối xử như trước kia.
“Ngươi không biết sao Lưu Y, các giấc mơ đều là trái ngược với thực tại, nếu ngươi nằm mơ thấy Vương gia càng ngày càng rời xa ngươi thì trong hiện thức chính là càng ngày càng gần ngươi, không phải hay sao, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ làm Vương phi, sau này còn có ai có thể gần Vương gia hơn ngươi?”
Phương Thảo mỉm cười giải thích, quả nhiên làm cho Tô Lưu Y vô cùng vui sướng, hắn quay sang rồi hỏi một cách nghiêm túc, “Là thật sao Phương Thảo cô nương? Ngươi không lừa ta đúng không?”
“Đương nhiên không, dân gian đều nói như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?” Phương Thảo mỉm cười, sau đó quay người lại rồi kêu, “Đem giá y vào đây.” Vừa dứt lời thì lập tức có mười mấy nha hoàn tiến vào, trên tay đều cầm những cái khay trùm vải đỏ, phía trên đều là trang sức, y phục.
Tô Lưu Y quay đầu lại, nhớ đến lúc trước quả thật có nghe dân gian thường nói như vậy. Vì thế mới ổn định tâm tư, nghĩ đến một lúc sau là có thể cùng Giang Thượng Phàm nắm tay đi vào hỉ đường, tam bái thiên địa, từ nay về sau có thể ở bên nhau suốt đời, trong lòng vừa kích động vui sướng vừa chua xót cảm kích, đó là một loại tư vị khó có thể diễn tả thành lời, suýt tí nữa đã khiến hắn rơi lệ.
Nhưng hắn không dám rơi lệ trong ngày này, e sợ sẽ dẫn đến điềm xấu. Trong nháy mắt, Phương Thảo và Tĩnh Nguyệt đã giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, tuy là thành thân nhưng cũng không giống nữ tử, hắn chỉ vấn tóc, phía trên cài một cây kim trâm rồi phủ thêm khăn voan.
Trong khoảnh khắc tiếng cổ nhạc chầm chậm vang lên, quả nhiên chỉ chốc lát sau thì kiệu hoa liền dừng ngoài phòng, bởi vì thân phận của Giang Thượng Phàm cho nên không đích thân đến đón mà muốn Tô Lưu Y ngồi kiệu hoa tiến đến thành thân.
Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo tháp tùng hai bên kiệu, hai người vừa đi ra thì liền nghi hoặc nhìn kiệu phu, Tĩnh Nguyệt tiến đến trước mặt Phương Thảo rồi thấp giọng nói, “Ơ? Sao lại thế này? Mấy gã kiệu phu này là ai? Vì sao chúng ta cũng không biết?”
Chợt thấy Giang Vĩnh ở phía trước quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu cho các nàng, ý là đừng nói nữa. Hai người đột nhiên có một chút dự cảm bất lành, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Giang Vĩnh cũng tỏ vẽ đau khổ rồi nói với các nàng, “Hai vị cô nương đừng hỏi ta, ta cũng không biết gì cả, đây…đây đều là ý của Vương gia.”
Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo quay đầu nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc hoảng sợ ở trên mặt của đối phương, đang định nói cái gì đó thì đã thấy phía trước là đại sảnh, cũng là hỉ đường ngày hôm nay.
Cỗ kiệu cố ý làm ra bộ dáng đi từ giữa đại môn, dọc theo đường đi vào trước hỉ đường, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo thấy Băng Uyển đang đứng bên cạnh Giang Thượng Phàm lặng lẽ đi đến, hai người vội vàng đón đường, định hỏi thì chợt nghe Băng Uyển nói, “Sự tình không thích hợp, ta thấy vẻ mặt của các vị Vương gia đều giống như pha trò. Vương gia bảo ta nói với các ngươi, nếu Vương gia nói bất luận cái gì thì hai người các ngươi cứ nghe lệnh là được, không biện bạch cũng không cãi lời, sau này sẽ hảo hảo đền bù cho các ngươi.”
“Đợi đã, chuyện này…chuyện này là sao?” Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo cả kinh đến mức nói cũng nói không được, lúc này đã thấy Băng Uyển vội vàng thốt lên, “Ta cũng không rõ, nhưng nhất định không phải chuyện nhỏ, mau quay về vị trí đi, Vương gia nhìn kìa.” Dứt lời thì lập tức xoay người quay lại bên cạnh Giang Thượng Phàm.
Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo không thể không nghe lời mà đi đến hai bên cỗ kiệu, lúc này Giang Thượng Phàm tiến đến đá cửa kiệu, Tĩnh Nguyệt liền vén lên rèm che, Tô Lưu Y đầu đội khăn voan chậm rãi bước ra, hai người nghĩ đến phía bên dưới lớp khăn voan là một khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc và khát khao, nhịn không được mà trong lòng trở nên run rẩy.
Tô Lưu Y chậm rãi đi về phía trước, hắn có thể cảm giác được có rất nhiều tầm mắt đang chăm chú nhìn vào mình. Trong lòng của hắn tràn ngập hạnh phúc và khát khao, còn có một chút hồi hộp, nhưng khi trong đầu của hắn hiện lên đôi mắt ôn nhu kia, nghĩ rằng người nọ lúc này nhất định đang dùng ánh mắt trìu mến thương yêu mà nhìn mình thì sự hoang mang ở trong lòng lập tức biến mất.
Khóe miệng của Giang Thượng Phàm nhếch lên, hắn nhìn Tô Lưu Y chậm rãi bước đến, hắn nghĩ đến việc rốt cục có thể trút được nỗi hận đã nghẹn bấy nhiêu năm trong lòng. Năm đó đối phương bán đứng mình, hôm nay mình sẽ trả lại cho đối phương gấp bội thậm chí là gấp trăm lần, hắn lập tức cảm thấy trong lòng hưng phấn đến mức dường như không thể thở nổi.
Chẳng qua sự hưng phấn này đã hoàn toàn che khuất cảm giác thương hại và do dự, còn có sự lo lắng sợ hãi cho tương lai, vì vậy Giang Thượng Phàm không hề phát hiện tận sâu trong nội tâm của mình vẫn còn cất giấu những cảm xúc vướng bận.
Tô Lưu Y rốt cục đi đến trước mặt Giang Thượng Phàm, hắn run rẩy vươn tay, sau đó một đôi tay ấm áp to lớn nắm lấy tay hắn, giờ khắc này hắn không thể kìm nén hai hàng lệ đang thấm ướt hỉ khăn và xiêm y.
Hiệp ước được ký kết, Hoàng Thượng hài lòng, hạ thánh chỉ đến biên cương, Long Tích Long Dã và Giang Thượng Phàm cùng ba quân tướng sĩ đều được phong thưởng, sau đó lệnh cho bọn họ khải hoàn hồi kinh.
Lại trải qua hơn một tháng mới về đến kinh thành. Sau khi tiếp kiến Hoàng Thượng thì lại là đám bá quan văn võ ăn mừng nịnh hót, tiếp theo là yến tiệc khánh công, mãi cho đến khi Giang Thượng Phạm nóng lòng chạy về Vương phủ thì đã là chiều muộn.
Lúc này là giữa hạ, kỳ hoa dị thảo trong Vương phủ đua nhau nở rộ, một lần nữa ngửi được hương hoa quen thuộc khiến Giang Thượng Phàm không khỏi âm thầm cảm khái.
Nhưng mà trong lòng luôn thấp thỏm nhớ mong Tô Lưu Y. Tối hôm đó hắn muốn đi tìm người nọ, tuy rằng hắn cũng không biết hắn sẽ nói cái gì nhưng hắn biết rất rõ bản thân hắn cũng không muốn cứ như vậy mà chấm dứt tình cảm với Tô Lưu Y.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, lão thiên gia lại không cho hắn cơ hội này. Ở trên chiến trường nửa năm hơn, trong lòng tưởng niệm càng ngày càng nhiều, nay rốt cục có thể nhìn thấy người trong lòng, Giang Thượng Phàm vô cùng vui sướng và chờ mong.
Có lẽ Lưu Y vẫn giận hắn, ngày đó hắn thật sự rất quá đáng.
Thật kỳ lạ, khi ấy hắn giống như bị mộng du, vậy mà vẫn có thể cảm thấy vô cùng hưng phấn. Càng không ngờ sau khi trả thù xong thì hết thảy hưng phấn đều biến mất, còn lại chỉ là đau lòng và chua xót.
Có lẽ khi là thiếu niên đã thật sự yêu đến khắc cốt ghi tâm cho nên có như thế nào thì hắn cũng không thể buông tay, hiện tại nghĩ đến mối hận trước kia thì kỳ thật cũng là vì không thể vứt bỏ được tình cảm của hắn đối với Tô Lưu Y.
Bất quá cũng may cuối cùng mình đã trở lại, sau cơn mưa trời sẽ sáng, Lưu Y có lẽ sẽ oán hận hắn nhưng chỉ cần hắn bồi thường thì có lẽ sẽ ổn thỏa, dù sao người nọ cũng từng bán đứng hắn, đến lúc này xem như là huề nhau.
Giang Thượng Phàm tràn đầy khát khao và hy vọng tốt đẹp đối với tương lai, hắn tiến vào Vương phủ, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tô Lưu Y trong đám hạ nhân, ai ngờ tất cả mọi người đều có mặt, chỉ duy nhất không có người mà hắn muốn nhìn thấy.
Trong lòng của Giang Thượng Phàm đột nhiên trầm xuống, trực giác có một chút dự cảm bất lành, vội vàng gọi Băng Uyển và Tĩnh Nguyệt, sau đó lạnh lùng nói, “Lưu Y đâu? Hắn không ở trong Vương phủ hay sao? Ai cả gan như vậy, ta chưa nói là muốn đuổi hắn đi, là ai tự chủ trương như thế?”
Băng Uyển mở to đôi mắt rồi lắc đầu nói, “Vương gia, không có ai đuổi Lưu Y đi cả, có ai dám bịa đặt trước mặt ngài đâu?”
“Vậy….chẳng lẽ là hắn tự mình đi?” Giang Thượng Phàm bỗng nhiên trở nên khẩn trương, niềm lạc quan trong lòng lập tức bị sự thất thố và sợ hãi thay thế.
“Vương gia, Lưu Y không có đi, hắn vẫn còn ở trong phủ mà.” Tĩnh Nguyệt thật sự nhịn không được. Khi Vương gia ở trên chiến trường, nàng ngày đêm lo lắng, nhưng hôm nay thấy hắn phấn chấn hăng hái trở về trong khải hoàn thì nàng lại nhớ đến chuyện ngày ấy, nhịn không được mà cảm thấy tức giận, bởi vậy trong lời nói cũng tỏ vẻ khó chịu.
“Vẫn ở trong phủ, vậy tại sao hắn không đi ra nghênh đón ta? Chẳng lẽ hắn còn giận ta hay sao?” Giang Thượng Phàm chậm rãi thở ra một hơi, mặc kệ như thế nào thì Lưu Y vẫn còn ở đây, như vậy là tốt rồi, hết thảy đều có cơ hội để vãn hồi.
“Vương gia…..Lưu Y hắn….” Băng Uyển chỉ nói năm chữ, tựa hồ cũng không biết phải nói tiếp như thế nào, nàng chậm rãi cúi đầu.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Giang Thượng Phàm cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ầm, vừa vội lại vừa hoảng, hắn giữ chặt tay của Phương Thảo rồi lớn tiếng rống to, “Phương Thảo, ngươi nói mau.”
“Vương gia, Lưu Y hắn…” Phương Thảo cũng chỉ nói năm chữ, rốt cục Tĩnh Nguyệt thở dài một cách chán nản rồi tiếp lời, “Quên đi, cứ để Vương gia tự mình xem, cứ đi xem thì sẽ biết.”
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi….các ngươi đừng đùa với ta.” Giang Thượng Phàm thì thào gạn hỏi, tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng của hắn lại thật sự hy vọng hết thảy đều là âm mưu, hy vọng khi hắn đi theo Phương Thảo và Tĩnh Nguyệt vào hoa viên thì sẽ nhìn thấy một Tô Lưu Y đang dựa vào cột đình, trên môi là nụ cười mỏng manh trong trẻo, cũng giống như khi còn thiếu niên, mỗi khi hắn từ nhà quay về học đường thì Tô Lưu Y đều ngồi ở lương đình giữa sườn núi Thái Bạch mà đón hắn.
Đám người Băng Uyển đều không nói tiếp, chỉ lặng lẽ dẫn Giang Thượng Phàm vào hoa viên.
…………..