Chu Sa
Chương 15 : Chu Đường
Ngày đăng: 13:50 30/04/20
Biên tập: Mama Tổng Quản
(*"▽`*)...(*"▽`*)
-------------------------------------------------
Quả thật đây là chuyến đi công tác của Giang Thâm, địa điểm là trong quán bar của một khách sạn cách đó không xa, hắn tới để gặp một người.
Cũng không phải nhất định phải làm ra vẻ bí ẩn như vậy, mặc dù thật sự hắn cố ý che dấu cuộc gặp gỡ này.
Chỉ là cuộc hẹn lần này đúng lúc đối phương đang trong kỳ nghỉ phép, nên hắn cũng thừa dịp mà dẫn Chu Sa đi du lịch một chuyến.
Khi Giang Thâm đẩy cửa đi vào thì đối phương đã tới rồi.
Đêm qua ở trên giường, Giang Thâm cảm nhận được một mặt thanh niên đạo đức giả của mình bị Chu Sa lột trần, còn khi đối diện với cậu bé này, trong lòng Giang Thâm quả thật có chút xúc động, đây mới chính xác là một thanh niên còn quá trẻ, cũng là một cậu bé quá ư tinh tế.
Thậm chí còn chưa đầy hai mươi tuổi.
"Đến quán bar sớm vậy?" Giang Thâm chào hỏi thân thiết.
Bên cạnh cậu đặt bộ dụng cụ để đi trượt tuyết, có vẻ như sau cuộc gặp mặt sẽ đi trượt luôn. Cậu cười nhẹ: "Rượu trái cây của lão Hart có thể thưởng thức bất kỳ lúc nào, chủ tịch Giang nếm thử một chút đi." Cậu quay đầu nói với ông chủ râu quai nón trong quầy bar: "Cho vị tiên sinh này cảm nhận một chút tâm tình ở Thụy Sĩ."
Cậu đổi thành tiếng Đức, giọng cực chuẩn.
"Tiểu Chu tổng khách sáo quá." Giang Thâm ngồi trước quầy bar.
Một năm trước, Giang Thâm quen biết Chu Đường.
Đã có lúc, hắn tự phụ với khả năng kinh doanh thiên phú của mình, nhưng lúc Chu Đường tiếp quản sản nghiệp của Chu thị ở Đại lục thậm chí còn chưa thành niên.
"Hồng Tượng có hứng thú với Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn sao?" Giang Thâm nhấp một chút rượu trái cây màu vàng óng ánh, cảm nhận được sự độc đáo khi những bong bóng khí vỡ tan trong miệng, dứt khoát đi thẳng vào chủ đề hôm nay.
Vốn điều lệ của thương hiệu Hồng Tượng là do Chu thị đầu tư vào.
Năm ngoái vừa thâm nhập vào Đại lục, tầm nhìn rất tốt, liền làm tam đơn kinh diễm một mảnh.
Đây là tác phẩm của Chu Đường.
Chu Đường vuốt vuốt ly rượu: "Với sự phát triển của AI, thì cổ phiếu thị trường của Thừa Diễn, ai cũng sẽ cảm thấy hứng thú với nó."
"Nhưng có thể ăn được, không nhiều lắm." Giang Thâm dù bận vẫn ung dung mà nhìn Chu Đường.
Chu Đường vẫn mỉm cười như cũ: "Ý của chủ tịch Giang, có hứng thú, có tài chính, có năng lực, muốn cạnh tranh, chỉ là anh với tôi thôi sao?"
Giang Thâm cũng cười nhẹ: "Không biết Hồng Tượng chuẩn bị nuốt bao nhiêu cổ phần."
"Rất nhiều rất nhiều, rất nhiều." Ý của Chu Đường là Giang Thừa sẽ tung ra toàn bộ.
Chu Sa vẽ một vòng cung hoàn mỹ qua khúc cua, thẳng xuống đoạn cua liên hoàn bên dưới.
Tinh tế và nhanh nhẹn, không một chút trì trệ, Chu Sa lướt qua khe đá nham thạch, như một thác nước trút thẳng xuống dưới, băng qua đoạn đường khúc khuỷ.
Lớp bụi tuyết bay lên ở phía sau cô, biến thành một dải kim tuyến bạc lấp lánh.
Cuối cùng cũng từ từ dừng lại.
Mặc dù đã biến thành một chấm nho nhỏ, nhưng huấn luyện viên vẫn đứng ở chỗ cũ ở vỗ tay cho cô.
Quá xinh đẹp, quá gọn gẽ, quá tuyệt vời.
Chu Sa đã chinh phục ngọn núi này.
Mà Giang Thâm cũng thở phào một hơi, có một loại cảm giác khó hiểu cứ quanh quẩn trong lòng, hắn muốn chinh phục, không phải vì ai khác, cũng không chỉ mỗi việc ở dưới thân hắn rên rỉ êm ái, hắn nghĩ, hắn muốn chinh phục từ cơ thể đến trái tim của Chu Sa.
Chu Sa ngồi cáp treo đi lên, huấn luyện viên vui vẻ ôm Chu Sa một cái.
Môi Chu Sa cong lên thành một vòng cung rất đẹp.
Giang Thâm cầm ván trượt tuyết từ phòng nghỉ đi ra: "Trượt rất giỏi."
Chu Sa tháo kính xuống, mang theo một chút vui sướng: "Cảm ơn chủ tịch khích lệ."
Giang Thâm nhếch nhếch khóe môi, cũng chống một cái trượt thẳng xuống.
Một đỉnh núi khác.
Cậu thanh niên mang theo kính bảo hộ nhìn một màn tuyết trắng xoá bên cạnh.
Nơi đó có hàng chục đường trượt tuyết.
Không ai biết cậu đang nhìn cái gì.
Hồi sau, cậu sờ sờ môi dưới, đó là vị trí vết thương trên miệng Giang Thâm.
Sau đó, mặt cậu không chút cảm xúc cầm ván trượt tuyết trượt thẳng xuống chân núi.
________________________
Lời của tác giả: Chu Đường đã ngầm xuất hiện ở chương 8 và chương 12 trong chưa đến mười chữ, hi hi ha ha.
Lời của Mama: Mọi người còn nhớ đoạn nào không?
Uhm, mà cám ơn cả nhà đã đợi ta khỏi bệnh và thương ta, không ai giục bản thảo luôn. *Bắn tym*