Chu Sa

Chương 16 : Hối hận

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Biên tập: Mama Tổng Quản



"Lạnh quá!" Chu Sa ôm cánh tay, gió lớn trên đỉnh núi thổi qua cô, đi cáp treo xuống núi cũng rét lạnh vô cùng.



Giang Thâm ôm Chu Sa vào lòng, chạm vào Chu Sa môi, rất lạnh.



Giang Thâm dùng lưỡi liếm liếm môi Chu Sa, Chu Sa cũng chịu không nổi muốn hút lấy sự ấm áp trong miệng Giang Thâm.



Nụ hôn của Giang Thâm dịu dàng đầy yêu thương, đầu lưỡi quấn quýt với lưỡi của Chu Sa, mãi đến chân núi mới chịu tách ra.



"Muốn đi một nơi ấm áp hơn không?" Giang Thâm đỡ Chu Sa bước ra ngoài cáp treo.



"Đi đâu?"



"Maldives? Đảo Bali? Em thích chỗ nào?" Nơi ấm áp đúng là cách xa vạn dặm mà.



"Chủ tịch có thời gian rảnh rỗi thế này à?" Chu Sa biết rõ Giang Thâm rất bận rộn.



"Chủ tịch cũng phải có kỳ nghỉ phép chứ." Giang Thâm tháo bao tay ra rồi nắm tay Chu Sa, cũng rất lạnh.



"Maldives." Kỳ nghỉ mang tính chất thư giãn đơn thuần thế này khiến Chu Sa có chút vui vẻ.



Buổi chiều hôm sau, Chu Sa đã nằm trong sân thượng của biệt thự trên mặt nước hứng gió biển ngắm hoàng hôn.



Bình thường ở Cheval Blanc Randheli, nếu không đặt trước mấy tháng thì không thể có phòng.



Thế mà dù Giang Thâm đột nhiên nảy ra ý định, vẫn có thể đặt được biệt thự trên mặt nước có góc nhìn đẹp nhất.



Giang Thâm bưng ly champagne đi tới.



Chu Sa lật người lại: "Giúp em bôi đằng sau lưng đi, em bôi không tới." Cô đưa kem chống nắng cho Giang Thâm.



Cho dù là chạng vạng, nhưng tia tử ngoại mạnh thế này cũng đủ làm cho người ta đen xuống ba sắc độ.



Giang Thâm cầm lấy kem chống nắng bắt đầu phục vụ cho Chu Sa, hắn cởi dây áo tắm của Chu Sa ra, tấm lưng ngọc ngà lộ ra hết.



Giang Thâm xịt kem chống nắng vào lòng bàn tay, xoa trên lưng Chu Sa vài vòng, làm da nhẵn nhụi của Chu Sa làm lòng bàn tay Giang Thâm hơi nóng lên: "Lực tay như thế này đã được chưa Tạ tiểu thư?"



Tạ tiểu thư từ từ nhắm mắt lại: "Trên eo còn chưa có thoa đó."



Giang Thâm ngoan ngoãn thoa lên eo cho Chu Sa, sau đó chuyển tới chân, từ bắp chân, xoa bóp từng chút một, chân dài rất nhỏ rất thẳng, sờ tới sờ lui cũng không thấy xương.



Giang Thâm vuốt ve nắn bóp đùi Chu Sa, Chu Sa cảm thấy hơi nhột: "Cẩn thận không thôi không có tiền boa đó, mát xa cũng phải có tâm."



"Được." Giang Thâm đồng ý dứt khoát.




Nhóm bạn bè đã biến mất không thấy đâu.



Xoá rồi sao? Giang Thừa bấm vào ảnh đại diện của Chu Sa, chỗ nhóm bạn bè trống không.



Không, là chặn hắn.



Giang Thừa siết chặt điện thoại.



Giang Thừa đứng lên đi hai vòng ở trong phòng, Chu Sa cô có thể ở cùng một người đàn ông khác... Chúng ta đã không còn quan hệ gì, mình và Bùi Oanh ở bên nhau, mình đã từng yêu Bùi Oanh tha thiết, quanh đi quẩn lại thử bắt đầu một lần nữa, mình nên vui mừng. Hơn nữa, Chu Sa cũng chỉ là người dùng để làm phai mờ đi hình bóng của Bùi Oanh ở trong lòng mình.



Cơ thể của Chu Sa quả thật có sức hấp dẫn rất lớn đối với mình, nhưng hẳn chỉ có cơ thể--- mình cũng không phải vì muốn thoát khỏi sự khống chế này mà chọn chia tay với cô ấy hay sao?



Mình chỉ là nhất thời không tiếp nhận được chuyện người phụ nữ từng thuộc về mình giờ lại ở dưới thân người đàn ông khác thôi.



Chuyện này không có gì ghê gớm cả.



Giang Thừa ở phòng khách bồi hồi, thử thuyết phục chính mình.



Cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi, tắm rửa lên giường, Bùi Oanh lại gọi tới lần nữa: "Giang Thừa?".



"Sao thế?".



"Không phải nói tối nay cùng ăn cơm tối sao? Em đang ở trước cửa nhà hàng nè."



Giang Thừa che mắt lai: "Xin lỗi Bùi Oanh, anh có chút việc phải đi trước nhưng quên báo lại cho em."



"Không sao, em biết rồi, em tự về nhà được mà." Bùi Oanh từ trước đến giờ đều rất khéo hiểu lòng người.



"...Thật xin lỗi."



Cúp máy xong, Giang Thừa nằm trong bóng tối.



Hắn cảm thấy có thứ gì đó từ trong người mình thoát ra ngoài.



Hắn không biết cảm xúc bây giờ của mình có phải được gọi là hối hận hay không nữa.



_______________________



Lời của Mama: Mặc dù bên bộ kia ta cũng đã nói qua nhưng bên này lại giải thích lần nữa. Ta biết mọi người chờ đợi thật vất vả, ta cũng không muốn, nhưng dạo gần đây ta phải bù đầu trong việc phỏng vấn tìm việc mới nên đành chậm trễ mọi người. Ta cũng cảm thấy thật có lỗi, nhưng về tới nhà đã hết hơi rồi nên đành nợ lại.



Nhưng mọi người cứ yên tâm, ta đều ghi nợ cả, hôm nào đấy thấy ta đăng liên tục mấy chương thì hiểu ha, riêng chương phúc lợi ta sẽ thông báo rõ. Có điều ta thấy phúc lợi chắc lâu lắm đây, thấy mọi người ít bình chọn cho ta quá. Hic...



Ừm, bắt đầu ngược Giang Thừa rồi đó, ta cảm thấy thật ra hắn cũng rất đáng thương.