Chu Sa

Chương 18 : Phẫn nộ

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Biên tập: Mama Tổng Quản



Aston Martin là xe của Giang Thâm, vậy trong xe bây giờ chắc là Bùi Oanh.



Chu Sa nhìn chiếc xe trước suy đoán.



Thực chất trong người Chu Sa có chút máu liều, khi vận động, loại adrenalin này sẽ tăng vọt mang đến chút khoái cảm cho cô cô.



Ví dụ như chuyện trượt tuyết, Giang Thừa dạy vỡ lòng cho Chu Sa, có đôi khi hắn sẽ dẫn cô đến khu trượt tuyết--- nhưng hầu như chỉ để bàn chuyện làm ăn, nếu không thế, Giang Thừa sẽ không thể đứng ở đỉnh cao như bây giờ.



Ví dụ như chuyện đua xe, Chu Sa có bằng lái từ rất sớm, lúc ấy đã xem Polo như Ferrari mà lái, đến tận khi lái Ferrari thật.



Bùi Oanh đã châm lên một niềm vui sướng trong Chu Sa, một kilomet sau còn một khúc cua, cô muốn thử ở đó vượt qua cô ấy.



Khoảng cách giữa tám chiếc xe kéo dài ra, màn hình trong phòng nghỉ tập trung vào cảnh quay hai chiếc xe dẫn đầu.



"Cậu nói xem."



"Anh thua, để mẹ tôi vào nhà anh." Giang Thừa lộ ra một nụ cười đầy ác ý, điều hắn nói tới chính là bài vị. Hắn đầy ác cảm với Giang gia, nhưng mẹ của hắn đến khi qua đời đều muốn bước vào đó.



"Cậu nằm mơ." Giang Thâm đập tan không thương tiếc.



Giang Thừa nhún nhún vai, thật làm người ta mắc ói, ai không biết chứ: "Vậy chừng nào Giang Minh Sâm chết rồi hãy cho tôi hay."



"Ha!" Giang Thâm cười lạnh một tiếng.



Trên màn hình hai chiếc xe so kè với nhau tiến đến khúc cua thứ hai, DB11 chặn 488 vượt lên một cách hoàn hảo trên đường, ép cô đánh vòng qua khúc cua.



Vòng thứ nhất, Aston Martin chiếm ưu thế tuyệt đối, ở mỗi khúc cua đều áp đảo được xe phía sau.



Ở lối vào đường đua đã có thể nhìn thấy được ánh đèn pha của chiếc xe dẫn đầu, hai chiếc xe gào thét trên đường, trên màn hình hiển thị tốc độ của hai người đã đạt đến 200, chỉ hơn kém một giây đồng hồ.



Chu Sa cũng chẳng gấp gáp gì, nói chung thì cô đã thăm dò được đường đi nước bước của Bùi Oanh.



Cô không nhanh không chậm đuổi theo Bùi Oanh, cho đến khúc cua thứ hai của vòng cuối cùng.



Trước khi quẹo cua Chu Sa đạp chân ga, ép Bùi Oanh đã giảm tốc độ để bẻ cua vì tránh bị tông xe mà phải chạy thẳng về phía trước thêm một đoạn, Chu Sa gạt cần số, thân xe xoay ngang, đầu xe quẹt qua DB11 để quẹo cua trước, đã vượt qua.
Tiếng Chu Sa rên rỉ và hơi thở nặng nề của Giang Thâm quyện lại cùng nhau.



Adrenalin tăng vọt, hormone cũng tăng vọt, thậm chí hai người không có cách nào đợi đến lúc leo lên giường, phải dừng xe ở nửa đường, xé rách quần áo lẫn nhau.



côn th*t đã khởi động xong xuôi, cứng rắn và trơn trượt đến nỗi không kịp chờ để bao bọc cho nhau.



Giang Thâm ôm chặt Chu Sa, hôn cuồng nhiệt.



Hứng thú của hắn đối với Chu Sa hình như đang tăng lên không ngừng, cơ thể của cô, mọi thứ của cô.



Trong lòng Chu Sa như có lửa đốt, cô cũng chưa từng chơi đua xe, trường hợp này kích thích đến mức khiến Chu Sa cảm nhận được mình đã ướt đẫm khi bứt phá về đích.



Cô cần trận làm tình này.



Cảm giác mê say không ngừng lan ra, nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao.



Có người trong lúc cao trào nức nở nghẹn ngào, có người bắn vào bên trong.



Từ núi Thanh Chi đến khu vực đường nội thành của Xương Thành, chiếc Ferrari màu đỏ phát ra tiếng vang rền lao vút đi.



"Giang Thừa, Giang Thừa!" Bùi Oanh có hơi sốt ruột, tốc độ này cũng không phải nhanh ở mức bình thường, Giang Thừa không muốn sống nữa sao.



Giang Thừa không nghe thấy bất cứ cái gì.



Hết lần này tới lần khác Giang Thâm đều cướp đi người phụ nữ của hắn, từ Bùi Oanh, đến Chu Sa, hắn luôn luôn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi đê tiện nhất.



Nhưng Chu Sa, cũng theo Giang Thâm thật ư? Giang Thâm đã cho cô cái gì? Tiền? Hay Nhà?



Hắn cũng có thể cho mà, hắn...



Trong đầu Giang Thừa đột nhiên có một tia sáng xẹt qua, hắn, là hắn không cần Chu Sa nữa.



Chính tia sáng này cũng để hắn thấy rõ hai ánh đèn nhấp nháy của chiếc xe tải lớn đang lao tới.



Còn có tiếng hét thất thanh của Bùi Oanh: "Giang Thừa!!!"