Chú

Chương 38 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


Thanh niên được chú đưa về nhà. Căn nhà ấy là nơi ba năm trước cậu đã từng ngủ lại vô số lần, nhưng rốt cuộc cũng không ở lại.



Chú bảo cậu vào phòng tắm tắm rửa đi, vì người cậu đã ướt nhẹp.



Trong phòng tắm, thanh niên lén gọi điện về nhà, bảo mình có việc nên có thể sẽ về muộn, nói bảo mẫu chăm sóc cho An Bảo, trước khi ngủ thì đọc sách cho bé nghe, cẩn thận An Bảo ngã bị thương.



Nhóc con đã hai tuổi rồi, luôn muốn chạy khắp nơi. Vì không để An Bảo bị ngã mà cha thanh niên suýt nữa đã bọc hết tất cả các góc cạnh sắc nhọn trong nhà, đề phòng An Bảo bị thương.



Thanh niên nhìn video quay An Bảo được gửi tới trên điện thoại, không nhịn được cười.



Lúc này chú lại kéo cửa ra để đưa khăn và quần áo. Hắn thấy cậu ngồi bên bồn tắm cười khúc khích, bèn hỏi: “Không lạnh à, ngồi đấy làm gì thế?”



Thanh niên vốn định cất di động, nhưng chú lại nghe được tiếng của An Bảo trong đó bèn giơ tay muốn lấy máy của cậu, định nhìn xem.



Sau khi chú ra khỏi phòng, thanh niên tắm nước ấm một lúc. Cậu cảm thấy hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì với chú đâu, không thích hợp, cũng không có ý đó.



Nhưng chú lại có dáng vẻ muốn nói chuyện dài với cậu, chắc trong thời gian ngắn sẽ không đi được.



Thanh niên thở dài một cái, bước ra khỏi bồn tắm. Khi với lấy chiếc khăn tắm, cậu liền ngây người.



Trên chiếc khăn màu xanh nhạt có thêu mấy con mèo nhỏ. Đây là cái mà lúc trước cậu với chú cùng chọn mua.




Nhưng cậu chưa hề nghĩ đến việc đồ vật của cậu vẫn còn nguyên ở đó.



Tay thanh niên run rẩy kéo tủ đựng đồ trong phòng tắm ra. Đúng như dự đoán, cặp cốc mà hai người họ đã từng gọi là cốc tình nhân vẫn để ở trong đó, không được sử dụng.



Quần áo cũng là cái cậu đã mặc qua, đều do cậu và chú cùng mua.



Đầu óc thanh niên hỗn loạn, cậu mặc quần áo vào, phủ khăn tắm lên rồi đi ra ngoài.



Lúc này hẳn là chú đang xử lý công việc, bao giờ cũng thế.



Đúng như dự đoán, chú đeo kính mắt nửa tựa trên sô pha, bật một chiếc đèn, ôm máy tính xem tài liệu.



Thanh niên đi ra, chú liền ngẩng đầu nhìn cậu. Hắn thấy tóc cậu đang ướt bèn khẽ nhướn mày, giơ tay ra hiệu cho cậu lại đây để lau tóc cho cậu, giống như lúc trước.



Thanh niên cứng đờ tại chỗ. Cậu nhìn quanh, căn phòng này không hề giống như quanh năm không người ở, ngay cả đèn cũng không sáng bằng lúc trước.



Bên cạnh TV có đặt một chồng CD cậu mang tới, trên kệ tạp chí còn để sách bài tập mà cậu mua, trên bàn là đĩa đựng trái cây in hình dưa hấu buồn cười, dưới bàn trà là tấm thảm trải sàn vải ka ki mà cậu chọn.



Chú thấy cậu vẫn đứng tại chỗ, lại nhìn cậu để chân trần bèn nói: “Đi giày vào, đứng ngẩn ra đó làm gì.”



Thanh niên đi đến trước tủ giày rồi mở ra. Đúng như dự đoán, tất cả giày của cậu đều để ngay ngắn trong đó.



Cậu quay đầu lại, đánh giá người chú đã lâu không gặp lần nữa, lại phát hiện không phải vì đã lâu không gặp, mà cảm giác quen thuộc nhấn chìm sự xa lạ mới khiến cậu hồi hộp.



Liệu chú có biết rằng, hành động của mình giống như… Vẫn đang chờ cậu không.