Chú

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


Trên thực tế, sau khi thanh niên bỏ đi, chú đã từng rời khỏi nơi này một thời gian.



Chú có tiền, chuyện làm ăn rất thành công, có rất nhiều người muốn ôm ấp yêu thương.



Nhưng hắn không có hứng thú với việc kim ốc tàng kiều. Hắn không thể lý giải nổi việc bạn bè mình mua rất nhiều nhà, chỗ này nuôi một người, chỗ kia lại cho người khác ở.



Chú quen giường, thích ở một nơi thoải mái và cho rằng có một ngôi nhà là được rồi.



Căn biệt thự mà thanh niên ở kia không phải là kim ốc mà cậu vẫn nghĩ, mà đó thực sự là nhà của chú.



Lần đầu tiên chú đưa cậu về nhà cũng là điều bất ngờ.



Lần đó thanh niên uống say, không đưa chứng minh thư. Chú ôm người lên xe, nhìn cậu say đến nhũn người, nhất thời không muốn ngủ nữa.



Hắn đưa thanh niên về nhà, lại đối đãi như với một tiểu bối, một người khách, một đứa trẻ con.



Không muốn có dục vọng với người nhỏ tuổi.



Nào biết sau đó vẫn luôn lăn qua lộn lại trong nhà, chưa từng đi ra ngoài.
Hắn như trốn chạy khỏi căn nhà này. Nhưng khi ở nhà mới hắn lại càng không thoải mái, thậm chí có chút hậm hực.



Quá trống trải, quá mới, không quen, không dễ chịu.



Chú bắt đầu ngủ không yên, thỉnh thoảng đến dưới nhà thanh niên để nhìn. Lần đầu tiên đi đến đó, chú bắt gặp thanh niên đi mua thức ăn với bạn gái quay về.



Bạn gái đang cầm một que kem, tự mình ăn một miếng rồi đưa cho thanh niên. Trong lúc giật mình, chú bèn nhớ đến thanh niên nằm nhoài trên thảm ăn kem, sau đó miệng đầy mùi sữa sáp lại hôn hắn. Dù lúc đó hắn có đang làm việc hay không, cậu đều muốn quấn quýt hôn môi. Căn bản chú không thể cưỡng lại được, cuối cùng kéo lấy eo người ta đặt trên sô pha, tài liệu rơi lả tả.



Bây giờ thanh niên vẫn ăn kem, có điều người bên cạnh cậu đã không còn là hắn nữa.



Chú lần nữa về nhà. Bảo mẫu đang dọn vệ sinh, nhìn thấy hắn về còn giật mình.



Dù sao bảo mẫu cũng đang thu dọn mấy thứ trên giường để đưa đến nhà mới của hắn, nhưng chú lại giơ tay cản lại, nói không cần.



Bảo mẫu không nhiều lời, bà dọn dẹp những cuốn sách rõ ràng không phải là của chủ nhà đang để trên bàn kia, hỏi giữ lại hay là ném đi.



Lúc bảo mẫu phục vụ trong nhà chú, thanh niên vẫn đang ở, bà biết người trẻ tuổi kia.



Cũng biết hai người đã chia tay, những đồ vật này có lẽ phải dọn sạch, bảo mẫu nghĩ thầm.



Không ngờ chủ nhà chỉ lắc đầu: “Đừng động đến, cứ để đó đi.” Ném đi… Thì quá trống rỗng.



Hắn cởi áo khoác, mệt mỏi đi lên lầu, Hắn muốn ngủ, hắn quá mệt mỏi rồi.