Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 18 : Khổng tước lam tím
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Type: Huyền Đoàn
“Sau khi lấy nhau, hai người có thể nói chuyện bằng tiếng Anh, đương nhiên cũng có thể nói tiếng Pashtun. Cô sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà này, đây là ước mơ của rất nhiều cô gái ở chỗ chúng tôi, nhưng cô thấy đấy, người được thánh Allah phù hộ lại là cô, cô gái ạ.”
Tôi thần người nhìn nét mặt tỉnh queo và cái miệng nói nhanh như gió của bà mối, ban đầu định thà chết cũng không đồng ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu tôi không đồng ý, liệu có bị đem bán tới Peshawar không? Hoàn cảnh khiến con người thay đổi rất nhiều, mấy tháng trước, chắc hẳn tôi sẽ khinh bỉ những ai làm như thế này, nhưng hiện giờ, suy nghĩ đầu tiên và duy nhất của tôi cũng chỉ là tiếp tục sống, cố gắng hết sức để được sống.
“Bạn bè của đại nhân đều là những nhân vật có quyền có thế.” Niz ở bên cạnh bỗng hắng giọng, bà mối lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Đại loại là những người như vậy đấy. Cô biết không, ngài có thể dễ dàng nuôi cô và những đứa con của hai người.”
“Trông tôi giống ai à?”
Không ngờ tôi lại thản nhiên thốt ra câu hỏi này, bà mối đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng khựng lại, hoảng hốt nói: “Cô muốn nói tới tiểu thư Laila ư? Cũng không phải…”
Lại là Laila, có phải trùng tên không nhỉ? “Ai là Laila?” Tôi hỏi.
Niz nói: “Việc này không liên quan tới cô, Ngải tiểu thư.”
“Tôi không quan tâm ai là Laila!” Tôi đứng phắt dậy, gào lên: “Các người đang bắt cóc tôi, tôi không phải người của đất nước này, tôi được pháp luật bảo vệ, các người không thể bắt cóc tôi rồi ép buộc tôi lấy người khác như thế này!”
“Chúng tôi có thể!” Niz giơ tay ấn tôi ngồi xuống ghế xô pha. “Hơn nữa, đây là lối thoát tốt nhất cho cô vào lúc này.”
Tiêu chí quan trọng hàng đầu của xã hội văn minh chính là tôn trọng ý muốn của cá nhân, càng tự do thì càng văn monh, ngược lại thì là lạc hậu. Cường quyền càng áp bức ý chí của người dân thì hình thái xã hội đó càng man di, giống y như đất nước này vậy.
Bà mối vờ như không nhìn thấy tôi tay đấm chân đá, khổ sở giãy giụa, tiếp tục nói: “Phụ nữ trước sau cũng phải lấy chồng, cô cũng cần phải có gia đình riêng của mình, những đứa con của mình, phải không? Cho nên hãy nghĩ thoáng một chút.” Nếu không phải đang trong hoàn cảnh ngắt ngặt nghèo, chắc chắn tôi sẽ cười vỡ bụng mất, những lời bà ta nói sao lại giống mẹ tôi đến vậy.
Nói rồi, bà mối trải một tờ giấy cỡ A4 lên mặt bàn, trên đó viết chi chít những chữ mà tôi không hiểu nổi và nói: “Điểm chỉ vào chỗ này là được.” Bà ta vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người mở một hộp mực dấu đỏ ra. Tôi sững sờ một giây, sau đó nhảy dựng lên.
Niz đã sớm phòng bị, không đợi tôi kịp nhảy lên đã giơ tay ấn người tôi xuống, và mối đứng lên kéo tay tôi qua bàn, những người khác thì hợp lức tách từng ngón tay của tôi ra, ấn ngón cái vào mực. Tôi phẫn nộ vùng vẫy, đạp vào cái bàn, nhưng ngay cả khi đạp trứng thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thấy ngón tay cái đã bị đặt lên tờ giấy, mặc dù không hiểu trên đó viết gì những đoán cũng biết được, tôi gào khóc ầm ĩ.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”
Hassan chắp một tay sau lưng, bước vào phòng, ánh mắt dừng trên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Anh ta nói với đám phụ nữ: “Ra ngoài cả đi.”
Niz nói: “Đại nhân, chúng tôi chỉ bắt Ngải cô nương kí tên lên tờ giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.”
Quả nhiên là giấy chứng nhận kết hôn! Vừa rồi hỗn loạn quá, không biết tay đã bị ấn xuống giấy hay chưa, tôi cố căng mắt ra nhìn tờ giấy chứng nhận nhưng mắt đang nhoè nhoẹt nước, không thể nhìn rõ được.
Hassan nhíu mày, quát: “Ra ngoài!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào, lần lượt đứng dậy, đi ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, Hassan nhìn tôi và nói: “Họ hơi thô lỗ, ta thay họ xin lỗi em.”
“Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi thì hãy thả tôi ra!” Tôi thét lên.
“Ta thực sự rất xin lỗi, nhưng việc này ta không thể đồng ý với em được. Ngoài điều này ra tất cả những yêu cầu khác của em, ra đều có thể đáp ứng.”
Tôi tức giận gào lên: “Nói thế thì nói làm gì!”
Hassan cười, nói: “Em biết không, Mễ Lạp, tại đất nước chúng tôi, người phụ nữ nói như vậy với chồng sẽ phải lãnh hậu quả hết sức thêm thảm.”
“Bởi vì đất nước các anh vẫn đang ở thời Trung cổ! Toàn những kẻ bạo ngược!” Tôi đáp lại không chút kiêng dè.
“Thật tệ, em sắp phải trở thành vợ của một kẻ bạo ngược rồi!” Anh ta nói một cách thản nhiên.
Tôi bị anh ta làm cho cứng họng, không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông sắp sửa trở thành chồng của mình, lòng càng lúc càng nguội lạnh. Tôi cứ tưởng mình chẳng qua chỉ là nhân vật qua đường, chưa từng nghĩa sẽ trở thành nhân vật chính của một màn ép hôn kinh khủng thế này. Cuộc sống của tôi lẽ ra phải giống như đại đa số những cô gái đang ở độ tuổi lập gia đình khác, vội vã trải qua trong sự oán thán và thích thú, chứ không phải gả cho một người đàn ông râu xồm người Pakistan. Nhưng tất cả xem ra sắp thành hiện thực mất rồi, với một sức mạnh mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ bị giam cầm ở nơi hoang dã này, phải chia sẻ chồng mình với vài người phụ nữ khác, mặc Burqa, không có tự do, cũng không bao giờ được gặp lại người thân, không bao giờ được quay về đất nước của mình. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi run rẩy. Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây?
Hassan tiến sát đến, hỏi: “Họ làm em đau à?” Người anh ta hơi ngả về phía trước, tôi lập tức lùi lại một cách vô thức. Người đàn ông này càng ngày càng khiến tôi cảm thấy quái dị, gương mặt nhỏ dài, đôi mắt nhỏ dài, còn cả bờ vai thằng băng như cái mắc áo này nữa. Chim ưng, đây chính là một con chim ưng, còn tôi chính là con mồi vừa bị tóm. Tại một quốc gia không có pháp luật bảo vệ cho phụ nữ và trẻ em yếu đuối, thứ mọi người tuân thủ thường là luật rừng, kẻ mạnh được sống, kể yếu thì phải chế.
Tôi lấy tay lau nước mắt, tự nhủ bây giờ khóc chẳng có ích gì, Ngải Mễ Lạp, hãy nghĩ xem nên làm thế nào!
“Những người này vẫn chưa có kinh nghiệm thực tiễn, ra tay không biết nặng nhẹ, ta xin lỗi.” Anh ta lại nói.
Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Con ngươi đen láy của Hassan nhìn thẳng vào tôi: “Em muốn thế nào thì mới chịu vui lên đây? Quần áo, nước hoa? Em thích cái gì thì cứ nói, những thứ trên thế giới này có, ngoài tự do ra, ta đều có thể cho em.”
Tôi cười khẩy: “Vậy sao? Vậy tôi muốn ánh trăng!”
Anh ta lập tức nói: “Đợi ta một lát.”
Tôi ngạc nhiên, không nghe nhầm chứ, anh ta thực sự có thể lấy ánh trăng xuống cho tôi ư? Hassan quay lại nói nhỏ câu gì đó với hộ vệ ở ngoài cửa, hộ vệ đó lập tức nhận lệnh bước đi.
Lẽ nào họ thực sự đi lấy ánh trắng? Tôi hít sâu một hơi, được rồi, bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi đến ánh trắng ánh triếc gì hết, phải tìm cách thoát thân đã.
“Đại nhân, anh có thể trả lời tôi một vài câu hỏi không?” Tôi thận trọng dò hỏi.
“Em nói đi.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, hỏi: “Tại sao anh lại bắt cóc tôi, ý tôi là tại sao lại là tôi?” Dứt lời, tôi xoè hai bàn tay ra, tiếp: “Tôi rất nghèo. Xin đừng nói với tôi rằng vì anh thấy tôi xinh đẹp như hoa nhé/”
Mỗi người có một quan điểm khác nhau về sựu xấu đẹp. Nói thực, người có vóc dáng nhỏ bé như tôi không được ưa thích lắm ở vùng Trung Á, vì ở đây họ có xu hướng thích những người phụ nữ nở nang, béo tốt, giống như trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp, lão địa chủ chẳng đã nói với người hầu rằng: “Đi, đi ra mua cho ta một người phụ nữ mũm mĩm về đây!” hay sao?
Biểu cảm của Hassan vô cùng sâu xa khó hiểu, tôi hoàn toàn không thể đoán ra trong lòng anh ta đang nghĩ gì, liền hỏi thằng luôn: “Vậy thì vì sao? Vì một cô gái tên là Laila…phải không?” Nói đến đoạn sau, tôi bất giác thận trọng hơn hẳn.
Đôi mắt bé tí của Hassan hơi nheo lại: “Ai nói với em thế?”
Tôi ngoan cố gặng hỏi: “Vì tôi và cô ấy có nhiều điểm giống nhau à?”
“Không phải.” Anh ta trả lời dứt khoát.
“Vậy thì tại sao lại bắt cóc tôi?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi lập tức nghĩ đây đúng là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi hi vọng anh ta trả lời thế nào đây, là tiếng sét ái tình? Là duyên phận sao? Hơn nữa, ngay cả khi anh ta trả lời thì liệu đó có phải là sự thật hay không?
Cứ tưởng không nhận được câu trả lời, không ngờ một lát sau, Hassan chậm rãi đáp: “Vì Ngô Thượng Lâm.”
Tôi ngạc nhiên, ai là Ngô Thượng Lâm vậy, nghĩ một lúc mới sực nhớ ra, Lâm chính là Ngô Thượng Lâm.
“Ngô Thượng Lâm? Anh vì anh ấy mà bắt cóc tôi?” Thật là khó hiểu. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Hassan ở chợ và ánh mắt sắc lạnh như chim ưng của anh ta, thì ra lúc đó, người anh ta nhìn không phải là tôi mà là Lâm. Ôi Thánh Allah ơi!
“Sao anh lại vì Ngô Thượng Lâm mà bắt cóc tôi?”
Hassan có phần ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Ngô Thượng Lâm không kể thân thế của anh ta cho em biết sao?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta nhìn kĩ gương mặt của tôi, sau khi chắc chắn không có bất kì dấu hiệu giả vờ nào mới nhíu mày, nói: “Nhưng vẻ mặt anh ta khi nhìn em…”
“Vẻ mặt anh ta làm sao?” Tôi gặng hỏi.
Anh ta nói: “Không có gì.”
“Có phải anh tưởng rằng tôi là thế nào đó của Lâm nên mới bắt cóc tôi phải không?” Tôi hỏi, đột nhiên nhớ ra Lâm nói anh ta là người “trong giới”, lẽ nào Hassan và anh ta có ân oán giang hồ gì đó? Nghĩ tới đây, trán tôi bắt đầu trút mồ hôi hột: “Giữa anh và Lâm có vụ gì sao?”
“Vụ?” Hassa như thể không hiểu câu hỏi này.
Tôi tưởng anh ra không hiểu, bèn chuyển sang dùng tiếng Pushtun: “Phải, hiềm khích, giữa hai người có mâu thuẫn rất sâu sắc phải không?”
“Không, không có hiềm khích gì cả.”
Tôi đang định bảo là anh ta nói dối, không có hiềm khích mà lại chỉ vì tôi biết Lâm nên bắt cóc tôi hay sao thì đã nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Khi một bộ tộc này phải chung sống với một bộ tộc khác suốt mấy trăm năm, nhưng cả hai đều giết hại rất nhiều người thân của nhau, làm nhục phụ nữ của nhau, chiếm hữu đất đai của nhau, cướp đoạt quê hương của nhau thì giữa họ không thể đơn giản chỉ là hiềm khích.”
Tôi sửng sốt. Hassan nói tiếp: “Em thựuc sự không biết gì cả.”
“Nhưng anh là người của bộ tộc Pushtun, còn Lâm…” Đang nói tôi bỗng im bặt. Lâm biết nói tiếng Urdu, cũng có thể nói tiếng Pushtun, là một tay súng cừ khôi, đồng thời là người của bộ tộc Rajput, nhưng bộ tộc Rajput đã bị diệt vong rồi cơ mà.
Tôi đang định hỏi tiếp thì bị Hassan cắt ngang: “Nếu như em đã không biết gì cả, vậy hãy tiếp tục không biết đi, không biết đôi lúc cũng là một điều may mắn.”
Câu nói này sao lại giống hệt Lâm thế? Tôi sốt ruột nói: “Nhưng bất kể anh và Lâm có hiềm khích gì thì tôi cũng chẳng liên quan gì đến anh ta, giữa chúng tôi không có gì cả, thật đấy!”
Hassan không thèm bận tâm tới lời tôi.
“Chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau mà thôi.”
“Tốt nhất là không có gì, hãy yên tâm làm vợ của ta.”
Tôi bỗng chốc cứng họng không biết phải nói gì.
Sau đó, anh ta chuyển chủ đề: “Sau hôn lễ, ta có thể cùng em quay về Trung Quốc thăm người thân, mặc dù sau này ta sẽ có nhữn người vợ khác nhưng ta hứa sẽ đối xử tốt với em.”
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, gã hộ vệ thận trọng cầm một chiếc đĩa đặt lên bàn, Hassan đứng lên mở chiếc hộp màu xanh lam ra, đẩy tới trước mặt tôi, trong hộp là một chiếc nhẫn có hình chiếc khiên màu xanh lam. Màu xanh lam đó là màu của viên ngọc, tuy không lớn lắm nhưng tròn nhẫn và trong veo, màu sắc hài hoà giữa màu làm và màu tím. Tôi dù đang hoảng loạn tới đâu cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của viên ngọc ngày, thì ra màu lam và màu tím hoà vào nhau có thể tạo ra màu sắp lấp lánh huyền ảo như thế này, khiến người ta hồn bay phách lạc như thế này.
Pakistan là vùng đất sản sinh lam ngọc nhiều nhất thế giới, viên ngọc nổi tiểng nhất được gắn trên vương miện của vua Khổng Tước, được gọi là Khổng tước lam tím. Lịch sử ghi lại viên Khổng tước lam tím to bằng quả trứng bồ câu, màu xanh lam pha tím, cho nên mới có tên gọi như vậy, có điều người thường đều không có cơ hội tận mắt chiêm ngưỡng nó. Tới thời đế quốc Kushan, viên ngọc Khổng Tước đã bị mất, từ đó bặt vô âm tín. Trước khi tới Pakistan, tôi từng lên mạng tìm hiểu một số tài liệu, trong đó cũng bao gồm nhưng dòng giới thiệu về ngọc quý.
“Ta không thể lấy cho em ánh trăng, nhưng thứ này cũng đẹp như ánh trăng vậy, hi vọng em sẽ thích.” Hassan từ tốn nói.
“Đây là cái gì?”
“Em biết mấy ngoại ngữ?” Anh ta đột nhiên hỏi.
“Không biết.” Tôi thích các ngôn ngữ nhưng chẳng tinh thông một ngoại ngữ nào cả, có lẽ là do không có môi trường luyện tập.
“Vậy em học tiếng Balti bao lâu để đạt tới trình độ như bây giờ?”
“Khi tới đây mới bắt đầu học.”
“Tiếng Pashtun thì sao?”
“Ba tuần.”
“Nghe nói em đang học cả tiếng Urdu?” Anh ta dùng tiếng Urdu để hỏi tôi.
Tôi nói: “Ji.” Trong tiếng Urdu, “Ji” có nghĩa là “Vâng”, tiếng Urdu cổ của Lâm và tiếng Urdu hiện đại vốn cùng một trường phái, hơn nữa anh còn dạy tôi rất kĩ.
Hassan giật mình kinh ngạc. “Chỉ trong vòng vài tháng, ba thứ tiếng, không những nói được mà còn đọc viết được?”
“Tiếng Balti thì vẫn chưa. Ngôn ngữ đó rất khó.” Tôi buồn bã đáp.
“Tất cả em đều tự học sao?”
“Đọc sách.” Tôi đáp. Trong phòng của Wughi chất đầy các loại sách, khi tôi mới học tiếng Balti, ông ấy đã sửa cho tôi từng âm một. Còn tiếng Urdu, người dạy tôi là Lâm, cho nên tôi nói tốt nhất.
“Xem ra ta đã nhặt được một báu vật rồi.” Hassan lẩm bẩm.
Tôi buột miệng bắt bẻ: “Là cướp được.”
Anh ta mỉm cười và nhìn tôi chằm chằm, nói: “Phải, là cướp được.”
Tôi vội im bặt, cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi Hassan gắp thức ăn cho tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của gã hộ vệ, còn anh ta thì rất thản nhiên. “Em đã gặp cha của ta rồi chứ?”Nói rôi, anh ta gắp một con cá nướng đặt vào bát của tôi. Tôi gật đầu.
“Ông từng là một trong những thủ lĩnh vĩ đại nhất của bộ tộc chúng ta, mặc dù tính tình nghiêm khắc nhưng công chính anh minh, dưới sự lãnh đạo của ông, bộ tộc Pashtun đã có những tháng ngày hưng vượng, phồn vinh. Sau đó, bọn ta gia nhập cuộc thánh chiến nổi tiếng đó, bắt đầu từ Peshawar.”
Cuộc thánh chiến mà Hassan nói tới chính là chiến dịch chống quân xâm lược Afghanistan. Chiến dịch này đã kết thích khi quân xâm lược hoàn toàn rút quân khỏi Afghanistan, nhưng rất đáng tiếc, Afghanistan từ đó đã không còn cường thịnh, giàu có.
“Đó là lần đầu tiên ta tham gia một cuộc chiến tranh thật sự.”
“Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Đã trưởng thành, có một vị hôn thê.”
“Laila?”, tôi thầm nghĩ.
“Cô ấy tên là Laila.” Gương mặt Hassan bừng sáng khi nhớ lại quá khứ.
“Laila có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Anh ta khẽ nói. “Cô ấy bảo ta đừng đi, nhưng ta khát khao được chiến đấu, khát khao thay đổi quốc gia này, xây dựng một cường quốc Pashtun thống nhất. Ta bảo cô ấy đợi ta quay về sẽ thành hôn, ta hứa với cô ấy rằng sau khi có được cô ấy, ta sẽ không bao giờ lấy thêm người vợ thứ hai.”
“Anh thật tốt với cô ấy.” Tôi nói.
Anh ta trầm ngâm trả lời: “Cũng có thể. Sau đó, bọn ta đã liên tục thắng trận, ta rất vui sướng, mặc dù rất nhiều người đã chết. Bọn ta đã chuẩn bị một lễ cưới rất lớn, không ngờ vào buổi tối diễn ra lễ cưới, Laila lại bỏ trốn cùng một người đàn ông khác.”
“Bỏ trốn? Anh nói là bỏ trốn ư?” Tôi mơ hồ cảm thấy hình như đã nghe câu chuyện này ở đâu đó rồi. Đúng rồi, ở quán cá nướng!
“Phải, bỏ trốn.” Hassan khẳng định rồi lại im lặng.
“Ta đã đích thân đuổi theo, nhưng lúc đó cục diện rất hỗn loạn. Mặc dù bọn ta đã chiến thắng, nhưng tổ chức chống đối vốn tới từ bảy gia tộc lớn của Pashtun, lệ thuộc vào các tập đoàn lợi ích riêng. Việc bàn giao chính quyền nhanh chóng biến thành một cuộc chiến tranh giành quyền lợi trong nội bộ tổ chứ, ta không sao lo chu đáo mọi việc được. Laila đã nhân cơ hội này cùng người đàn ông đó rời khỏi Pakistan, nhưng họ không hề kết hôn. Ta không biết vì sao, cũng không muốn biết.” Dứt lời, Hassan lại im lặng và nhìn chằm chằm vào tay mình.
Tôi cũng im lặng, trong sự yên tĩnh càng lúc càng kéo dài này, nhìn gương mặt nhỏ và dài của anh ta, không biết tại sao tôi lại cảm thấy hơi buồn.
“Đây chính là nguyên nhân đến nay anh vẫn chưa kết hôn phải không?”
“Một phần thôi. Cha ta rất thất vọng về ta, nhưng chiến tranh đã khiến ông mất hết những người con trai khác, ông chỉ còn lại ta, một mình ta.”
“Tôi rất tiếc.”
Hassan nhìn tôi một lúc lâu rồi đột nhiên cầm lấy tay tôi, nói: “Cảm ơn em, Mễ Lạp, em tới đây khiến ta rất vui.” Lòng bàn tay của anh ta có vết chai mỏng và rất nóng, sự nóng bỏng này cơ hồ có thể làm tan chảy bất kì thứ gì nằm bên trong nó. Tôi chợt nhớ tới lời của Niz: “Cô có yêu ngà không, Mễ Lạp?”
Tôi không yêu, nhưng tôi hơi buồn.
“Tối nay, em hãy ngủ sớm một chút. Ngày mai, chúng ta phải dậy sớm để lên đường về nhà. À, ta có một món quà cho em.”
Tôi lắc đầu lia lịa, từ chối: “Không cần đâu.”
Cứ tưởng anh ta lại tặng tôi châu báu, nhưng Hassan đã lôi ra một con dao găm nhỏ xíu hình lá liễu, chưa bằng nửa bàn tay, cán dao mỏng như tờ giấy, tối mày, trông giống như cành cây. Anh ta khẽ cắm nó xuống, lưỡi dao lập tức xuyên thủng mặt bàn gỗ, rất ngọt. Tôi vô cùng sửng sốt.
“Đây là con dao mềm Skija nổi tiếng.”
Tôi lơ ngơ hỏi: “Dao mền là gì?”
“Em có thể đeo nó trên cổ tay giống như thế này.” Hassan vừa nói vừa rút con dao găm ra khỏi mặt bàn, nhẹ nhàng cuộc nó thành một vòng tròn. “Đây là khoá, em chỉ cần dùng ngón tay giữa chạm vào là có thể xuất đao.”
“Xuất đao?” Tôi run rẩy hỏi lại,
“Phải, em biết Skija là gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy thì không cần bận tâm, từ bây giờ, ta muốn em mang theo nó ngay cả khi ăn cơm, đi ngủ, khi tắm, hãy đặt nó ở chỗ có thể với tay lấy được. Không được để người khác nhìn thấy em có con dao này, nhưng nếu có người uy hiếp sự an toàn của em thì hãy rút dao ra, nhớ chưa?”
Tôi nhìn chằm chằm con dao găm, hỏi: “Anh sợ Kangkun sẽ quay lại sao?”
“Kangkun chỉ là một trong số đó. Em sắp trở thành vợ của ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ em, nhưng thế giới này hoàn toàn khác với thế giới trước kia em từng sống, ta hi vọng em có đủ khả năng tự bảo vệ mình.”
Tôi gào thét trong lòng, mẹ ơi, con rốt cuộc đang ở cái nơi hoang dã nào thế này?
“Bây giờ, ta sẽ dạy em cách dùng con dao này. Khi rảnh rỗi, em hãy đem ra tập luyện nhiều lần, biết chưa?” Anh ta nói tiếp.
Tôi liếc nhìn con dao kì lạ, liếc nhìn Hassan, lại liếc nhìn con dao, lại nhìn Hassan.
“Đừng sợ.” Hassan nói: “Ta sẽ không dạy em những chiêu thức quá phức tạp, em chỉ cần nhớ một điều, em là phụ nữ, phụ nữ ngay cả khi cầm dao cũng chẳng khiến người đàn ông nào sợ hãi cả, ít nhất đó là cảm nhận ban đầu, cho nên đây chính là thời cơ của em. Ngay từ lúc rút dao, em phải dùng toàn bộ sức lực, không được do dự.” Dứt lời, cánh tay anh ta khẽ vung lên, con dao găm phi ra, trông có vẻ cũng không dùng nhiều lực lắm nhưng “vút” một tiếng, đâm thẳng vào tường.
Tôi trợn mắt nhìn con dao trên tường, học cưỡi ngựa, học tiếng Urdu, bây giờ còn học Tiểu Lý phi đao nữa, tôi chắc hẳn không hợp với vùng đất Pakistan này, cho nên mới khổ sở đến vậy.
“rút nó ra đi. Sau khi ta đi rồi, em hãy bắt đầu tập luyện với bức tường.” Hassan nói.
Tôi thầm hỏi có thể tập luyện với Niz không, rồi lặng lẽ đứng dạy, đi rút con dao ra. Khi chạm vào, cảm giác rất mượt, giống như một miếng gỗ nhưng lại là bảo đao chém sắt như chém bùn, đây thực sự là một con dao quý. Tôi run run cầm con dao trong tay, cẩn thận tránh lưỡi dao, ngập ngừng hỏi: “Anh không sợ tôi…”
“Sợ em sẽ dùng nó để đối phó với ta ư?” Hassan hỏi, đôi mắt nhỏ và dài chằm chằm nhìn tôi.
“Điều này rất khó nói.” Tôi lảng tránh ánh mắt của anh ta, ấp úng đáp: “Nếu anh bán tôi đi thì…”
Hassan bật cười, quen anh ta lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười thoải mái như thế. “Bán em đi?Em nghĩ bán em được bao nhiêu tiền?”
Cũng phải, tôi là gái già suýt soát đầu băm rồi, đâu phải con gái mới lớn chứ, nhưng dù thế nào đu nữa thì tôi cũng là ngọc ấn trong đá đấy nhé. Thế là tôi gặng hỏi: “Đáng bao nhiêu vậy?”
“Ta không biết. Có điều, ta có thể hỏi giúp em.” Hassan đáp một cách hài hước. Người đàn ông này nếu được trưởng thành trong thời bình, chắc cũng sẽ khiến vô số cô gái mê mẩn. Về sau, đúng là anh ta đã hỏi giúp tôi thật, giá chỉ tương đương với một con ngựa tốt. Người dân Pakistan rất thực tế, họ cảm thấy ngựa và phụ nữ chẳng khác nhau là mấy.
Cuối cùng, Hassan đưa tay khẽ ôm tôi và nói chúc ngủ ngon. Đây hình như là thói quen của người Anh, chứ người Pakistan không hề có tục lệ này, có điều, trên người anh ta đẫm vị phong sương, tuy hơi lạnh nhưng không hệ khó chịu, trên thực tế là rất dễ chịu.
“Vài ngày sau lễ cưới của chúng ta sẽ là Lễ Thánh Nguyệt. Buổi diễu hành trước đó không có gì thú vị, nhưng ngày cuối cùng sẽ có bắn pháo hoa, tới lúc đó ta sẽ dẫn em đi xem.” Anh ta dịu dàng nói.
“Vâng.” Tôi đáp.
Thông thường, khi tôi đồng ý một chuyện gì đó rất nhanh, có nghĩa là tôi đang muốn che giấu điều gì đó. Nhưng Hassan chẳng hiểu gì về tôi cả, thấy tôi đồng ý một cách vui vẻ như vậy, anh ta khẽ mỉm cười. Mấy ngày vừa qua, hình như anh ta càng lúc càng cười nhiều hơn, không còn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị như lần đầu gặp nữa. Tôi quay đi chỗ khác, không dám nhìn.
Gần sáng, tôi bật dậy khỏi giường, nhặt vội nhặt vàng mấy thứ ở trong phòng và cả con dao găm Skija, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Có lẽ vì tôi đã sống ngắc ngoái rất nhiều ngày, cũng có thể là vì tôi không ngừng đi vệ sinh, hoặc là vì tậm mắt chứng kiến sự chiều chuộng của Hassan dành cho tôi mà đám hộ vệ không khoá cửa nữa. Niz cũng không có ở đây, bà ta giám sát tôi suốt ngày, nhưng mỗi tối, vào lúc này, bà ta cần chợp mắt một lát. Và đây cũng chính là thời gian đám hộ vệ đổi ca.
Đầu tiên, tôi chầm chậm đi về hướng nhà vệ sinh, có một gã hộ vệ đứng ở góc tưởng, lim dim mắt ngái ngủ, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy tôi tỏ vẻ bối rối, anh ta lại cúi đầu xuống, thế là tôi đi tiếp.
Nhà vệ sinh nằm ở một góc khuất như tất cả các nhà vệ sinh sơ sài khác, nó chỉ là bốn tấm gỗ quây lại và có thêm một mái che, bên cạnh là một hàng gạch mộc cao bằng nửa thân người, nối với lên trên xóm dưới. Tôi đi tới cửa nhà vệ sinh, rồi thoắt một cái, nấo vào bức tường thấp phía sau.
Đêm nay, trời tối mù mịt, giơ tay ra không nhìn thấy ngón. Tôi cố gắng thu mình trong bóng của những kh nhà, đi về hướng mấy chiếc xe đỗ.
Tạ ơn trời đất, một nữ nhân viên văn phòng chưa từng có kinh nghiệm bỏ trốn như tôi ít ra cũng có bằng lái xe,
Ba chiếc xe đang lặng lẽ đỗ ở đó, trong đó, chiếc xe phải sửa lại thùng vẫn chưa lắp xong, cửa sau vẫn đang mở. Tốt quá rồi, tôi vốn lo sẽ phải đập vỡ cửa kính xe, không phải vì lo không đủ sức mà sợ sẽ gây ra tiếng động.
Lôi con dao Skija ra, tôi rón rén đi về phía chiếc xe, ngồi xuống trước bánh xe, giơ lên hạ xuống mấy lần, đang định rạch thùng lốp xe thì đột nhiên “phập” một tiếng, một cây gậy gỗ sượt qua tai tôi, cắm xuống đất, cán gậy rung bần bật.