Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 113 : Cuộc sống yên bình

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Type: Huyền Đoàn



Laila, vị hôn thê mà đến nay Hassan vẫn nhớ nhung không quên, cô gái to gan

tới mức đám bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong ngày cưới, cô gái

khiến cho tất cả thuộc hạ của Hassan đến giờ vẫn thầm nguyền rủa đang sờ sờ trước mặt tôi.



Liệu có thể chỉ là trùng tên? Nhưng đôi mắt

màu xanh xám như mắt mèo của cô ta là diện mạo đặc trưng của người Trung Á, lại cả cái dáng vẻ ung dung, thong thả này nữa. Hôm bỏ trốn, Lâm và

Hassan đối đáp vô cùng căng thẳng, trong vòng vào phút ngắn ngủi người

bọn họ nhắc tới nhiều nhất chính là Laila, vì cô ta hiện đang ở cùng

Lâm.



Đột nhiên, Sao Bắc Cực hí lên một tiếng thảm thiết, vó trước bước hụt rồi lao về phía đám đông bên cạnh đường đua. Chúng tôi đang

vào khúc cua nước rút của năm mươi mét cuối cùng, vậy mà tôi lại mất tập trung, khiến ngựa không biết làm thế nào. Còn Laila thì đã nhân cơ hội

thúc ngựa chen lên trước, hai con ngựa, tám cái chân, phút chốc chen vào nhau, mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ cướp đi sinh

mạng một con người.



Tôi vội kéo cương tránh ra, chân của Sao Bắc

Cực va phải hàng rào, chỉ nghe thấy “khực” một tiếng rất nhe, chẳng lẽ

là tiếng gãy xương? Tôi kinh hãi, vội vã tập trung tinh thần, cố hết sức giảm bớt tốc độ. Lúc này, Laila đã cách tôi hai thân ngựa, vậy là thắng thua đẫ định, điều duy nhất tôi có thể làm là cố hết sức để giảm thiểu

thiệt hại của tai nạn, nhưng con ngựa thực sự quá sợ hãi rồi.



Quanh đường đua chật ních những người, Sao Bắc Cực đột nhiên chuyển

hướng, khiến đám đông chạy tán loạn. Tôi nhìn chân trước bên phải của nó chả máy, sự đau đớn khiến nó không nhìn rõ được gì nữa, lao đi như

điên. Tôi không biết phải làm thế nào để trấn an nó, cũng không thể bắt

nó dừng lại, con ngựa lao qua vạch đích, đâm vào hàng rào, tôi bị hất

tung khỏi lưng nó. Lâm, Vương Nhuệ, Mễ Đình và tất cả những người đứng

xem chạy đến, có người chạy về phía Sao Bắc Cực, nhưng đa phần là chạy

về phía tôi.



Cả người tôi bay lên, vẽ thành một đường prabol trên không trung, nhưng tôi lại cảm thấy yên tâm phần nào. Vào lúc con ngựa

bị gãy chân, tôi đã biết đời mình thế là xong, chắc chắn sẽ bị ngã ngựa, chỉ không rõ sẽ ngã như thế nào. Tôi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của

Lâm, anh là người đầu tiên lao tới, hình như còn nghe thấy tiếng kêu gào của Mễ Đình, nhưng họ xa quá, tình hình lại quá hỗn loạn, nên không

nghe rõ con bé đang gào cái gì. Tôi đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Laila một cách vô thức, bao nhiêu người như vậy, cảnh tưởng hỗn loạn như vậy,

nhưng tôi vẫn có thể ngay lập tức bắt gặp cặp mặt màu xanh xám của cô

ta.



Vai phải là phần đầu tiên của cơ thể tiếp đất, sau đó là cả

người ngã lăn ra. Lâm lao tới ôm lấy tôi, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Tôi gắng ngẩng đầu toeen, vì muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh, và muốn hỏi

anh: “Lâm, Laila này có phải là Laila ở Pakistan không, hãy nói cho em

biết!”



Karakoram, Gama, khu chợ Changga, ẩn hiện như trong cõi

mộng. Đó là một thời gian và không gian khác. Tôi tưởng những người,

những việc, những yêu hận tình thù đó chỉ xảy ra ở nơi đó, hoá ra tất cả đều sẽ quay lại, cho dù tôi đang ở một thời gian, không gian khác.



Khi tôi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, đang nằm trên giường, trong bệnh

viện. Vừa mở mắt tôi đã nhìn thấy Mễ Đình đang đứng sau lưng quay lại

phía mình, ngó nghiêng nhìn gì đó với vẻ đầy phấn khích. Dáng vẻ này

khiến tôi yên tâm phần nào, con bé này hành sự vô phép vô tắc, nhưng nếu tôi thực sự có mệnh hệ gì thì chắc nó sẽ không vui vẻ thế này được.



Tôi chống khuỷu tay xuống giường, định ngồi dậy, muốn xem con bé đang nhìn

cái gì mà tập trung thế. Mễ Đình nghe thấy động tĩnh, quay lại, thấy tôi đã tỉnh, nó vội vã kéo ghế ngồi lại gần, nheo mắt thăm dò, miệng hỏi

luôn: “Chị, chị và anh Lâm đó…ừm…rốt cuộc là có chuyện gì?”



Đầu óc tôi vẫn choáng váng, nghe thấy câu hỏi này thì ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”



“Anh ấy bế chị lao thẳng tới bệnh viện, dáng vẻ đó…chà chà, em và anh Vương

hai người mà không thể giành chị lại được. Chị và anh ta…ở…?”



Tôi định phủ nhận nhưng Mễ Đình đã xua tay nói: “Chị, chị đừng giả vờ nữa. Anh Lâm và Mèo Ba Tư đang cãi nhau ở cầu thang kìa…:



Tôi giật mình, bật dậy hỏi: “Bọn họ cãi nhau sao?”



Mễ Đình đẩy ghế ra, lại thò đầu ra nhìn rồi quay lại báo cáo: “Chưa cãi

nhau, nhưng tình hình này…chà chà, nếu anh Vương chỉ dừng ở mức kinh

ngạc thì thái độ của Mèo Ba Tư phải gọi là nổi trận lôi đình. Nhưng nếu

người đàn ông của em mà ôm một người phụ nữ khác với tư thế như sắp mất

đi người mình thương yêu nhất, chắc em sẽ thiến anh ta mất! Cô ta chẳng

qua chỉ nổi giận thôi, thế đã coi như bình tĩnh lắm rồi.”



Tim tôi nãy giờ đã thấp thỏm không yên, nghe những lời này của Mễ Đình, càng

thêm loạn nhịp. Mễ Đình rụt đầu lại, ghé sát vào tôi, thì thầm: “Ban nãy anh Vương đã đứng dưới cầu thang, hút hết cả bao thuốc đấy.”



Tôi đang dỏng tai nghe ngóng, muốn nhận ra giọng của Lâm giữa hàng loạt âm

thanh hỗn loạn bên ngoài, thấy vậy bèn ngẩng đầu lườm Mễ Đình, nói:

“Vương Nhuệ không hút thuốc.”



“Bây giờ thì hút rồi…Hơn nữa, anh

ấy sẽ vào ngay, e rằng còn hỏi chị nhiều điều đấy. Đã nghĩ xem sẽ giải

thích với anh ấy thế nào chưa?”



Tôi thần người.



“Biết ngay là chị chưa nghĩa gì mà.” Mễ Đình vỗ trán, than thở: “Chị, vậy chị định cùng anh đẹp trai đó…”



“Chị và anh ta không có gì cả.” Tôi cắt đứt dòng ảo tưởng của con bé.



Mễ Đình chớp mắt, hỏi: “Ồ, không có gì? Không có gì tại sao lại ôm chị như vậy?”



“Ôm thế nào?”



Mễ Đình cười hì hì, nói: “Dù thế nào thì cũng rất không bình thương…” Đang nói thì con bé bật dậy khỏi ghế, quay người lại, bẽn lẽn chào: “Ha ha,

anh Lâm…Anh tới rồi à?”



Tôi không biết anh vào phòng từ khi nào,

cũng không biết anh có nghe thấy mấy câu linh tinh của Mễ Đình hay

không, sắc mặt anh rất bình thường, ngoài một chút phờ phạc ra, không có biểu cảm gì khác. Mễ Đình kiếm cớ tránh ra ngoài, Lâm đứng ở cửa một

lúc lâu rồi mới từ từ lại gần, ngồi xuống cạnh tôi. Anh thần người nhìn

cánh tay cắm kim truyền dịch của tôi, một lúc sau không nói gì.



Tôi đành lên tiếng trước: “Không sao, bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện. Anh yên tâm đi.”



“Xảy ra tai nạn như thế này là điều không ai mong muốn. Cô ấy nói thực sự rất xin lỗi.:



“Rất xin lỗi tại sao không đích thân tới nói chuyện với tôi?, tôi thầm nhủ và hỏi: “Cố ấy tên là Laila à?”



Anh im lặng.



Tôi nhìn anh, trong lòng đầy ắp thắc mắc mà không biết phải hỏi thế nào. Cô Laila này có phải là vị hôn thê của Hassan không? Sao cô ta lại ở đây?

Còn người đàn ông đã bỏ trốn cùng Laila mà Hassan nhắc tới đó có phải là anh không? Những việc này hình như đều là bí mật riêng tư, khó có thể

tiết lộ.



Lâm nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, không sai cả, không cần lo lắng, nhưng có thể em rất yếu.”



Tôi “ừ” một tiếng, đột nhiên nhớ tới Sao Bắc Cực, liền hỏi: “Phải rồi, con ngựa thế nào rồi?”



“Anh đã tìm bác sĩ chữa cho nó rồi, nhưng e rằng sẽ mất một thời gian.”



“Nghe nói anh còn có một con ngựa tên là Sao Thiên Lang?”



Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã thấy hối hận. Tại sao lại hỏi một câu

ngu ngốc thế này chứ? Tôi muốn làm gì, muốn biết điều gì đấy? Cho dù anh đặt tên cho một con ngựa khác là Sao Thiên Lang thì đã sao? Trên thế

giới này, những sự vật được đặt tên theo các vì sao nhiều lắm, chuyện đó có thể nói lên điều gì? Hay là cho tới giờ, tôi vẫn đang tự lừa dối

mình, muốn tìm kiếm những dấu hiệu chứng tỏ anh từng quan tâm tới tôi?



Lâm đáp: “Đúng vậy, anh còn có một con ngựa tên là Sao Thiên Lang.”



Tôi nhìn anh chăm chăm.



Anh ta hạ thấp giọng, nói: “:Lần này, Sao Bắc Cực gặp nạn, Sao Thiên Lang chắc rất buồn.”



Người chăm ngựa nói Thiên Lang và Bắc Cự vốn là một đôi. Tôi khẽ hắng giọng,

chuyển chủ đề: “Kĩ thuật cưỡi ngựa của Laila thật siêu đẳng.”



“Ừ, cũng được.”



Tôi im lặng mấy giây rồi hỏi: “Cô ấy là người ở đâu?”



“Cô ấy có thẻ xanh của Anh Quốc. Sao vậy?”



“Màu mắt của cô ấy…”



“Những điều này em không cần bận tâm.” Anh nhíu mày, đáp.



Lâm vẫn như vậy, từ lúc quen anh tới giờ, những điều anh không muốn nói,

tôi vĩnh viễn sẽ không thể hỏi ra từ miệng anh. Một câu “em không cần

bận tâm” đã đẩy tôi tới một nơi xă xăm vô định. Tôi buồn bã cúi đầu.



Lúc này đã tới giờ ăn cơm, y tá mang tới một hộp cháo bốc hơi nghi ngút.

Lâm đưa một tay đỡ lấy hộp cháo, một tay cầm thìa, vừa khuấy vừa nói:

“Anh chỉ tới thăm em, không có việc gì khác.” Ngẫm nghĩ một lát, anh bổ

sung: “Anh hứa những việc thế này sẽ không xảy ra nữa.”



Tôi lạnh lùng tiếp lời: “Cũng phải, bạn gái của anh mà.”



Cháo bỗng nhiên bị bắn ra ngoài, có một ít rơi lên người tôi, nhưng phần

nhiều là rơi lên cánh tay của anh. Tôi vội kêu lên: “Trời!”



Lâm thản nhiên rút một tờ giấy ăn ra lau.



“Có sao không?” Tôi lo lắng hỏi.



“Chẳng phải em cũng có người đàn ông khác đó sao?” Anh nói rồi lại tiếp tục

công việc ban nãy, múc nửa thìa cháo đưa tới gần miệng tôi, mặt thản

nhiên như không.



Tôi bực bội nói: “Để em tự làm.”



“Em đang truyền nước. Há miệng ra.”



Tôi bối rối ăn miếng cháo đầu tiên, hơi nóng bốc lên khiến mắt tôi mờ đi,

cảm giác cháo tan ra trong miệng, không nhận ra mùi vị gì. Tôi hạ quyết

tâm, nói: “Cứ để em tự làm thì hơn.”



“Em nói ít đi vài câu là sẽ ăn hết ngay thôi. Nào, há miệng ra…a…” Lại một thìa cháo nữa được đút vào miệng tôi.



Tôi đành phải nuốt vội vã và nói dối: “Ngon hơn cả tưởng tượng.”



“Ừ, anh bảo họ nấu riêng cho em đấy. Em khảnh ăn, dạ dày lại không được khoẻ, nhưng lúc nào cũng thích ngoan cố.”



Tôi nghe mà chẳng nói được câu nào. Lâm cũng im lặng, nhìn chăm chăm thìa

cháo, đưa ra lại thu về, định thổi cho nguội nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ đưa qua đưa lại rồi mới đưa tới miệng tôi.



Dung mạo gần như

tranh, gần trong gang tấc, tôi khốn khổ kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn

thất bại. “Em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh.”



Anh lại đút cho tôi một thìa cháo nữa và nói: “Anh cũng chưa từng nghĩ, chỉ có điều…” Anh nhíu mày trầm ngâm.



“Chỉ có điều trái đất thật nhỏ bé?” Tôi mỉm cười, tiếp lời.



“Chỉ là lòng không yên.”



Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh gượng cười, lảnh tránh ánh mắt

của tôi. “Anh xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của em. Cũng vì điều này mà Laila hiểu lầm. Cô ấy cũng biết một vài chuyện của chúng ta, cho

nên…”



Tôi ngắt lời anh: “Chúng ta thì có chuyện gì?”



Giây lát sau, anh mới khẽ nói: “Em biết mà.”



“En không biết.”



“Em nhất định phải ép anh nói ra sao?”



Tôi nhìn anh. Anh lại im lặng, cúi đầu nhìn thìa cháo trong tay.



Tôi cắn môi, chằm chằm nhìn anh.



“Anh thích em, từ rất lâu rồi, trước khi em biết, thậm chí trước cả khi bản

thân anh biết, anh đã thích em rồi.” Anh hơi ngập ngừng, sau đó nhắc

lại: “Rất thích.”



Tôi sửng sốt, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp…



“Có lúc, điều anh mong muốn nhất chính là bão tuyết phong toả mọi con

đường, như vậy chúng ta có thể quay về muộn hơn một chút, có thể có

nhiều thời gian bên nhau hơn một chút/”



“Anh thích em ư?”



“Ừ.”



Tiếng đáp rất nhỏ nhưng đầy vẻ kiên định, khoé miệng còn khẽ cong lên, gương

mặt tuấn tú khiến lòng người không khỏi rung động. Cuối cùng anh đã nói

ra rồi, lúc đó đúng là anh có thích tôi. Hoá ra không phải là tôi tưởng

bở, nhưng sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết, tại sao lúc đó anh lại

đuổi tôi đi? Tại sao? Tôi có nên hỏi anh không? Tôi vô thứuc nắm chặt

bàn tay đang truyền dịch, tê dại, chẳng có lấy một chút đau đớm, chắc là do truyền nước lâu quá.



Lâm mỉm cười, anh vẫn tuấn tú, vẫn dịu

dàng như trước: “Nhưng tất cả đã qua rồi, em cũng đã có bạn trai, hãy

sống yên ổn như thế này đi.”



Cả người tôi cứng đờ, khói từ bát cháo xộc thẳng lên mắt, cay xè, khiến nước mắt tôi trào ra.



“Vài ngày nữa, anh sẽ quay về London, có thể rất lâu nữa mới quay lại. Anh

chỉ có một việc chưa yên tâm. Có phải em vẫn đang gom tiền để xây trường học cho thôn Gama không?” Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Lâm nhíu mày, nói

tiếp: “Tình hình ở đó càng ngày càng loạn, em không biết sao?”



“Thế giới này có lúc nào yên tĩnh?” Tôi hỏi lại.



Lâm nhấn mạnh: “Đó không phải là bạo loạn thông thường mà là chiến loạn. Mễ Lạp, ngọn lửa của cuộc nội chiến Afghanistan đã vượt qua đèo Khyber,

lan tới lưu vực Broughton rồi, tâm lí bài ngoại đã lên tới đỉnh điểm,

không an toàn đâu.”



“Em không định đi lúc này.” Tiền còn chưa gom đủ, hiện giờ, tôi chưa thể đi được.



Anh có vẻ tức giận, hỏi: “Tại sao em lại không muốn dùng tiền của anh? Việc này vốn dĩ anh cũng có một phần trách nhiệm.”



“Anh thực hiện trách nhiệm của anh, em thực hiện trách nhiệm của em.”
tôi ba chân bốn cẳng chạy lên tầng năm, nhưng có nhanh đến mấy cũng

không sánh được với đôi chân dài của anh. Vừa bước vào nhà, Lâm đã giơ

tay chặn cửa lại.



“Mễ Lạp!”



Tôi không nói không rằng, quay lại đẩy anh ra. Lúc đầu, anh còn nhẫn nhịn, nhưng khi thấy tôi dồn toàn bộ sức lực để trốn tránh, anh phải quát lên: “Ngải Mễ Lạp, em tránh mặt anh là vì sốt ruột muốn kết hôn với Vương Nhuệ phải không?”



Tôi

ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, Lâm thừa dịp chen người vào, sau đó khép cửa

lại, tiếp tục mỉa mai: “Em muốn kết hôn đến vậy sao? Sợ không có ai lấy

sao?”



Tôi tưởng muộn thế này anh còn chạy đến tìm là muốn giải

thích về cảnh tưởng nực cười ở hội sở, hoặc chí ít…Chí ít gì tôi cũng

không biết nữa, nhưng dù sao cũng không phải thế này. Bị anh chèn ép tới mức phải lùi lại, sơ ý va vào chiếc bàn phía sau, tôi liền tức tối cự

lại: “Cậu Hai, tôi kết hôn hay không liên quan gì đến anh?”



Thấy

tôi loạng choạng, Lâm định đưa tay ra đỡ, nhưng nghe thấy câu này, anh

lại túm chặt lấy tay tôi, tư thế như chim ưng bắt gà con vậy. Anh hằm hè nói: “Phải, đúng là không liên quan gì đến anh. Ở Pakistan thì là

Hassan, ở đây thì là Vương Nhuệ, em muốn lấy chồng đến thế sao? Ngải Mễ

Lạp, tóm được gã nào là em lấy gã đó luôn hả?”



Tôi phá lên cười

một cách chua xót. “Phải, tôi sốt ruột muốn lấy chồng đấy, gặp ai tôi

cũng muốn lấy đấy, thì sao? Ít nhất tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy anh.”



Anh mỉa mai: “Đúng vậy, em chưa từng nghĩ sẽ lấy anh. Vậy anh Vương đó có

biết em đã lột hết quần áo, chủ động lao vào anh không?”



Câu này

như một mũi tên xuyên thằng vào tim tôi. Tôi không kịp nghĩ ngợi gì,

vung tay tát một cái trời giáng vào mặt anh. Chắc Lâm cũng biết mình đã

lỡ lời nên không hề né tránh. Trên gương mặt tuấn tú, phút chốc hằn lên

năm vết ngón tay.



Nước mắt trào ra, tôi chỉ ra cửa, quát: “Cút!”

Sự vất cả của cuộc sống, sự cô độc không biết chia sẻ cùng ai, những

tháng ngày vì nhớ anh mà trằn trọc không ngủ, và cả sự tự ti khi đối

diện với Laila…tất cả những nỗi niềm dồn nén trong lòng, cuối cùng đã vỡ bờ.



Lâm tiến đến, áy náy nói: “Lạp Nhi, anh…”



Tôi ném chiếc cốc trên bàn về phía anh, đồng thời vung tay vung chân đấm đá loạn xạ, vừa khóc vừa gào: “Cút, cút đi!”



Chiếc cốc vỡ vụn, những mảnh sứ nhỏ li ti bám trên người anh. Hôm nay, anh

mặc một chiếc áo phông mỏng, trong lúc đấm đá loạn xạ, tôi đã vô tình

cào rách cánh tay anh. Lâm vừa chống đỡ vừa lùi vào trong phòng, hốt

hoảng nói: “Dừng tay! Em…em điên rồi à? Có nghe thấy không hả? Còn

đánh…đánh nữa, anh sẽ không khách khí đâu!”



“Đã bao giờ anh khách khí với tôi chưa? Ngay từ đầu, anh đã bắt nạt tôi, anh tưởng tôi là

Alice phải không? Còn sau đó…sau đó, anh lại coi tôi là Laila, anh coi

tôi là kẻ thế thân của Laila!”



“Kẻ thế thân của Laila? Em nghĩ lung tung cái gì vậy?” Anh kinh ngạc hỏi.



“Tôi nghĩ lung tung ư? Tôi nhiều tuổi hơn anh, lại không xinh đẹp bằng

Laila, nếu không coi tôi là thế thân của cô ta, sao anh lại làm những

việc đó với tôi rồi bỏ rơi tôi, không quan tâm đến tôi? Anh coi tôi là

cái gì hả?”



“Anh không quan tâm tới em khi nào chứ?” Anh…”



Tôi tức đến mức run người, cắt lời anh: “Phải, anh vẫn quan tâm tới tôi.

Công việc ở chỗ Hồ Hiểu Ân chứ gì, ngay ngày mai, tôi sẽ xin thôi việc!

Nhưng Ngô Thượng Lâm, anh đã có bạn gái rồi, trên lưng anh còn cả trách

nhiệm nặng nề như thế, nếu đã không thể ở bên tôi, sao còn tới làm khổ

tôi?”



Thực ra, ngay từ đầu tôi đã biết, một người như anh không

thể nào không có bạn gái. Nhưng biết rõ là không thể, biết rõ là sẽ thảm bại, vậy mà tôi vẫn bất chấp tất cả, lao đầu vào lửa. Ngải Mễ Lạp,

người phụ nữ ngu xuẩn nhất trên thế giới chính là mày đấy!”



Lâm

túm chặt lấy hai tay tôi, nghiêm nghị nói: “Nhưng anh không làm được.

Anh cũng không biết phải làm như thế nào.” Giọng anh như lời thầm thì

đầy kìm nén.



Tôi tức điên người trước câu này của anh. Những giọt nước mắt căm phẫn lã chã chảy xuống cằm, xuống cổ. “Anh không biết sao? Anh không biết, tại sao còn nói thích tôi? Thích tôi sao còn suốt ngày

cùng Laila lượn lờ trước mặt tôi? Thích cái gì chứ?Nếu thích, sao anh

còn đối xử với tôi như thế? Anh tưởng những lời anh và Hassan nói với

nhau hôm đó, tôi không nghe thấy sao? Anh ta hỏi anh Laila sẽ nghĩ thế

nào khi thấy anh đi cùng tôi, cô ta bỏ trốn, phản bội Hassan là vì ai,

bản thân anh phải biết chứ!”



Tôi gần như mất hết bình tĩnh, tuôn

ra một tràng những lời trách cứ. Đây là lần đầu tiên tôi tức giận như

vậy trước mặt Lâm, ngay đến tôi cũng phải giật mình bởi cơn giận này. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng coi tôi là hồ ly tinh hại người, tiếp xúc rồi mới

biết tôi là kẻ tẻ nhạt, vô vị đến mức nào, tính cách yếu đuối, cuộc sống tầm thường, chẳng có gì ngoài gương mặt trông tạm được. Tôi không có

nhiều bạn bè, thầy không yêu bạn không mến, làm gì cũng thận trọng, suy

trước tính sau, người nào đối xử tốt với tôi, tôi sẽ ra sức báo đáo, dù

bị hiểu lầm, bị tổn thương, cũng chỉ biết im lặng chịu đựng. Nhưng lần

này, tôi không chịu nổi nữa, tôi đã bị tổn thương quá sâu sắc, nên tôi

đã phản kháng.



“Được, không biết cũng chẳng sao, đằng nào tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa. Anh đi đi, đi ngay bây giờ.” Tôi dứt khoát nói.



Anh kéo tôi vào lòng, thì thầm: “Lạp Nhi…”



“Đừng gọi tôi như vậy!” Tôi gào lên, đẩy mạnh anh ra. Lâm không kịp đề phòng, đập người vào cửa. Anh tức giận, quát: “Dừng tay, Ngải Mễ Lạp…Ui da!”

Tôi vừa mới vung tay lên, đã bị anh túm chặt, bẻ quặt ra sau lưng, khiến tôi không thể cử động, áp sát vào người anh.



Đang lúc lửa giận

phùng phùng, tôi ngẩng đầu lên gào: “Anh bắt nạt tôi, anh chỉ muốn đùa

giỡn tôi chứ gì! Ngô Thượng Lâm, anh là thằng khốn nạn!” Vừa khóc tôi

vừa co đầu gối lên. Lâm vội vã nghiêng người tránh, cú lên gối này không trúng chỗ hiểm nhưng lại khiến anh sợ tái mặt.



Không thèm khách

khí nữa, anh đẩy tôi xuống chiếc xô pha duy nhất trong phòng, không đợi

tôi giãy giữa đứng dậy, đã đè lên người tôi. Tay toi bị anh ta giữ chặt

trên đỉnh đầu, cả người không sao nhúc nhích.



“Ngải Mễ Lạp, em muốn anh tuyệt tự à?”



“Đằng nào cũng không phải con của tôi!”



Câu nói này khiến ánh mắt đầy lửa giận của Lâm đột nhiên tối sầm lại, hình

như anh thấy buồn cười, khoé miệng nhẽ nhếch lên, run rẩy.



Tôi vặn vẹo, nói: “Buông tôi ra!”



Anh bướng bỉnh đáp: “Còn lâu!”



Ngoài cửa có tiếng động nhỏ, chắc là hàng xóm nghe thấy cuộc cãi vã, thò đầu

vào xem. Cánh cưa khẽ hé ra, giây lát sau lại khép chặt. Lâm không thèm

bận tâm đến chuyện đó. Lúc này, toàn thân tôi đã bị anh khống chế, muốn

chửi tiếp nhưng nhìn gương mặt của anh gần trong gang tấc, tôi lại không thể thốt nên lời, chỉ còn một cách là khóc. Tôi ngoảnh đầu đi, mới đầu

còn kìm nén, chỉ thút thút, chẳng bao lâu sau, từ thút thít đã thành oà

lên nức nở. Chưa bao giờ tôi thấy ấm ức và tủi thân như lúc này, bao năm sống khổ sống sở, giờ lại phải dàng dụm tiền xây trường học cho thôn

Ga,â, và quan trọng nhất là, chuyện tình cảm đều như nước chảy qua cầu,

chưa có ai thực sự yêu tôi cả.



Nước mắt, nước mũi chảy tùm lum,

làm ướt cả ngựa áo của Lâm. Ban đầu, anh chỉ im lặng nhìn tôi, nhưng sau đó, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, nụ hôn chỉ nhẹ như một ảo giác. Anh cất tiếng đầy xót xa: “Trông em khóc cứ như một con búp bê xấu xí

vậy.”



Tôi nghiến răng nghiến lợi đốp lại: “Anh mới là con búp bê xấu xí ấy! Anh đang bắt nạt em.”



“Anh sẽ không bao giờ bắt nạt em, không bao giờ.” Hơi thở ấm nóng phải vào tai, khiến cả người tôi như tê dại.



Tôi quay đầu lảng tránh sự thân mật này nhưng vô ích, anh ở quá gần. Sự nhớ những gì Laila đã nói, tôi vội hỏi: “Lailai nói anh và cô ta là thanh

mai trúc mã.”



“Vậy thì đã sao? Những người lớn lên cùng nhau nhiều lắm, anh chưa bao giờ chạm vào người cô ấy.:



“Cái gì…cái gì mà chạm vào cô ấy?” Cách nói mờ ám của anh khiến tôi bối rối, lắp bắp hỏi.



“Ừm, như thế này này.”



Nói rồi, anh hôn tôi, chặn đứng những lời tôi muốn nói. Tôi kinh ngạc đến

mức mấy giây sau mới có ý thức phản kháng, nhưng Lâm đang hoàn toàn

chiếm ưu thế, tôi không trốn đi đâu được. Toàn thân sởn gai ốc, tôi gắng sức đẩy anh ra, gào lên: “Anh làm gì vậy?”



Một lần nữa, lời nói

của tôi bị chặn lại. Tôi như rơi vào khoảng không mơ hồ, lần trước là

anh nhận nhầm người, còn lần này thì sao? Tôi giãy giụa nhằm thoát khỏi

nụ hôn cuồng bạo và hoang dại của anh, nhưng cả người tôi đã bị ôm chặt

cứng. Trên gường mặt tuấn tú của anh chỉ còn sự mê đắm, tôi thậm chí còn cảm nhận được cả có thể rắn chắc của anh.



Tôi nghe thấy tiếng

tim đập thình thích như trống đánh, không biết là của Lâm hay của tôi,

nhưng bất luận là của ai, mỗi nhịp đập đó đều khiến chân tay tôi mềm

nhũn, hơi thở gấp gáp. Tôi đúng là một kẻ yếu đuối đến đáng thương, chỉ

một nụ hôn nhỏ nhoi cũng đủ khiến tôi quên hết thế giới bên ngoài và

chìm đằm trong thế giới của anh.



Rất lâu, rất lâu sau, khi tôi

chẳng thể làm gì khác ngoài việc thở hổn hển, Lâm mới buông tôi ra: “Em

yêu anh.” Anh nói với giọng chắc nịch.



Tôi quay mặt đi, phải, tôi yêu anh, nhưng như thế thì có ích gì?



“Lại khóc sao?” Anh vừa hỏi vừa cúi xuống, khẽ liếm những giọt nước mắt trên cằm tôi. Ở khoảng cách này, tôi có thể nhìn rõ gương mặt đẹp như tranh

vẽ của anh, ánh đèn vàng chiếu lên vai, lên mái tóc đen nhánh của anh.

Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà, để mặc anh hôn, ngay cả khi bàn tay

nóng hổi của anh luồn vào trong áo, tôi cũng không ngăn cản.



Cuối cùng, cảm thấy có điều bất ổn, Lâm ngẩng đầu lên, hỏi: “Lạp Nhi, em sao vậy?”



Tôi chỉ im lặng.



Lâm cuống cả lên: “Nói gì đi chứ, đừng làm anh sợ!”



Tôi chậm rãi lên tiếng: “Anh nói đúng, em thích anh, cho nên dù biết rõ anh đã có người khác, nhưng khi anh làm những chuyện này với em, em vẫn

không ngăn cản anh…Em biết…em không xứng với anh, nhưng…” Lúc này, những lời Alice nói với tôi trước lúc về Hàng Châu lại vang vạng trong đầu:

“Alice đã nhận ra mình chỉ là món đồ chơi của bố anh, phải chăng em cũng là món đồ chơi của anh, cho nên anh mới không bận tâm việc em nhiều

tuổi hơn anh, dù có bạn gái rồi vẫn tìm tới em?” Nói đến đây, những giọt nước mắt tủi hờn lại trào ra.



Ánh mắt của Lâm đột nhiên có vẻ

thâm trầm, sau đó anh ngồi dậy, nhếch miệng cười chua chát, nói: “Thì ra trong lòng em, anh lại là kẻ tồi tệ như vậy! Anh đúng là điên rồi nên

mới liên tục bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ từ London về đây, một lòng

một dạ nhớ đến em. Lúc nào trong đầu anh cũng lặp đi lặp lại những câu

hỏi: em có gầy đi không, có bị ốm không, có còn đến quán bar làm nhân

viên phục vụ không, có khóc nữa không…Em nói đúng, Ngải Mễ Lạp, anh chỉ

muốn thân thể của em thôi.” Dứt lời, anh đứng bật dậy.



Tôi bật

dạy khỏi xô pha một cách vô thức, kéo cổ tay anh lại. Anh không đi nữa

nhưng vẫn quay lưng lại phía tôi. Tôi không hiểu sao mình lại níu anh

lại, cũng không biết nên nói gì, nhưng một suy nghĩ chợt loé lên trong

đầu, tôi ấp úng hỏi: “Sao anh biết…em tới quán bar làm nhân viên phục

vụ?”



Người anh cứng đờ.



“Và cả chuyện em khóc nữa. Có một hôm em say rượu, có phải là anh đã đưa em về nhà không? Nhưng mà…”



“Lại những gì nữa?” Lâm có vẻ mất kiên nhẫn, quay người lại hỏi.



“Anh nói anh chưa từng chạm vào Laila…” Tôi bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt anh mà hỏi.



“Sau khi có em, anh không chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác,hiện giờ

không, sau này cũng không. Đâu như em, mới có vài ngày đã nhảy ra một

anh chàng họ Vương.”



Tôi vờ như không nghe thấy câu thứ hai, lí nhí nói: “Nhưng lần trước…em đi đổ rác, rõ ràng anh…anh đã nhầm. Anh vốn định hôn…”



“Anh muốn hôn em.”



Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.”



“Làm gì có người đàn ông nào ngay đến chuyện hôn ai cũng không biết chứ. Anh đâu phải là em, mới uống có ba li đã say bí tí, ngay cả người đưa mình

về nhà là ai cũng không biết. Đúng là đồ ngốc!”



Đầu óc tôi rối tung lên: “Anh nói muốn hôn em ư, nhưng…”



Lâm nghiêng người, cốc nhẹ một cái vào trán tôi, nựng nịu: “Anh vốn muốn

hôn em đấy, bảo bối ngốc nghếch ạ! Em cứ như cái xác không hồn ý.” Rôi

nhân lúc tôi vẫn còn thẫn thờ, anh liền ngồi xuống, ôm tôi vào lòng,

khẽ nhéo mũi tôi.



Tôi gạt tay anh ra, nói: “Ngô Thượng Lâm, vậy anh hãy nói cho rõ ràng đi! Trước khi làm rõ mọi chuyện, đừng có lại gần em!”



Anh “hừ” một tiếng. nói: “Anh không lại gần em, em cũng sẽ lại gần anh.”

Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của tôi, anh mới thôi trêu

đùa, nghiêm nghị hỏi: “Em muốn biết điều gì?”



Chỉ trong giây lát, thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi, mang ve xa cách khiến tôi sợ

hãi. “Khi ở Changga, anh đẩy em đi, anh không biết em đã đau khổ đến thế nào đâu. Nếu anh làm thế một lần nữa, em sẽ không chịu nổi.”



Anh quay sang nhìn tôi, áy náy nói: “Anh xin lỗi.”



Giọng tôi bất giác dịu xuống: “Em muốn biết những khó khăn của anh, như vậy mới có thể cùng anh đối diện.”



Anh nhìn tôi rất lâu, trong con ngươi đen láy là bóng hình nhỏ bé của tôi.

Những ngón tay kì diệu lenl lỏi vào tận đáy tim, cuối cùng anh đã quyết

định mở lòng, tiếp nhận sự quan tâm của tôi. Tôi nói tiếp: “Em muốn biết quá khứ của anh, những điều liên quan đến anh, chuyện của Hassan và

Laila, gia tộc của anh. Lâm, em muốn biết tất cả về anh.”