Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 114 : Thế sự xoay vần

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Vùng đất thảm khốc và xinh đẹp này,



Những đỉnh núi trập trùng phủ tuyết trắng, những dòng nước trong vắt, lạnh buốt tuôn trào,



Tất cả những gì người nhìn thấy đều là sinh mạng của ta,



Ta không thể rời xa vùng đất này, không thể rời xa người,



Bởi vì chúng ta có chung nhịp đập con tim.



- Vua Gesar (*)-



(*) Một vị vua vĩ đại, nổi tiếng vì sự dũng cảm và việc hành thiện diệt ác trong truyện dân gian Tây Tạng.



Lâm kể cho tôi nghe hai câu chuyện.



Câu chuyện thứ nhất, nhân vật chính là một cậu bé rất khôi ngô, sáng sủa.

Cậu bé sinh ra và lớn lên tại một vùng đất có tên là Waz, thuộc đất nước Pakistan, tuy vậy, đó lại là một vùng đất vô pháp vô thiên, không có

luật lệ, chính phủ. Những người dân ở đó chỉ nghe lời vị thủ lĩnh tối

cao của bộ tộc mình.



Cậu bé là người dân tộc thiểu số, gia tộc

của cậu là hậu duệ của những người Aryan. Người dân gọi bộ tộc của họ là Rajput, nghĩa là “con của vua”, sau này, khi bị diệt chủng, họ bị gọi

là “con của giặc”.



Cậu bé không biết bộ tộc của mình đã di cư tới vùng đất này từ bao giờ, nhưng câu và những người cùng tộc sớm đã coi

đây là quê hương của mình. Điểm khác biệt của họ so với các dân tộc khác trên đất nước này chính là ngũ quan thanh tú, dáng người thon thả. Diện mạo đó, đừng nói là ở Trung Á, ngay cả trên thế giới, cũng thuộc vào

hàng xuất chúng.



Waz là một ốc đảo giữa sa mạc, khí hậu ôn hòa,

sản vật phong phú. Cha của cậu bé đã mở vài cửa hàng tạp hóa ở đây, lợi

nhuận đủ để những đứa con của ông ta lớn lên mà không phải lo lắng về

chuyện cơm ăn áo mặc. Cha của cậu bé rất nghiêm khắc, ông hi vọng cậu có thể trở thành một thương nhân giỏi giang, kiếm được thật nhiều tiền.

Tuổi thơ của cậu bé là những tháng ngày vui vẻ, cậu thích nhất là được

cùng cô em gái nhỏ hơn mình vài tuổi cưỡi ngựa dạo chơi khắp các núi

non, đồng cỏ.



Năm cậu bé mười lăm tuổi, bố cậu quyết định đưa cậu ra nước ngoài du học. Ông đã tận dụng tất cả các mối quan hệ cả thân

lẫn sơ, bán rất nhiều ngựa, dê, để chuẩn bị chi phí cho con trai. Ông

muốn cậu học công nghệ và kĩ thuật của phương Tây, để làm rạng rỡ tổ

tông. Tiếc là cậu bé đã không đi được. Cậu đã chết, ngay cả hài cốt cũng không còn.



Nguyên nhân là một cuộc ẩu đả kì lạ, không rõ lí do,

về sau nghĩ lại, đó dường như là một trò đùa của số phận. Hôm xảy ra

cuộc ẩu đả đúng vào tiết Khai Trai (*) của người Pakistan. Sau một tháng sống như những nhà tu hành khổ hạnh, mọi người vui sướng, háo hức lao

ra phố, mua sắm đồ ăn. Cậu bé cùng em gái đi chợ chơi, bỗng có một gã

đàn ông tiến đến trêu chọc em gái cậu.



(*) Còn gọi là Lễ Eid al Fitr, đánh dấu sự kết thúc của tháng ăn chay Ramadan của tín đồ đạo Hồi.



Gã đàn ông dùng những từ ngữ khiếm nhã nhất để chòng ghẹo em gái cậu bé,

khiến cậu ta nổi trận lôi đình. Có thể vì sắp phải ra nước ngoài nên cậu bé càng muốn che chở bảo vệ em gái, hoặc cũng có thể là cậy mình xuất

thân trong một gia đình giàu có, cậu bé đã bắt gã đàn ông kia câm miệng

và cút khỏi khu chợ. Trong lúc cãi nhau, cậu bé đã buột miệng nói ra từ

“đồ ti tiện”. Đó là từ mà quân lính dùng để nhục mạ những người da màu

bản địa, là một từ mang tính sỉ nhục và khiêu khích vô cùng lớn, thế là

từ tranh cãi biến thành ẩu đả. Sau đó, gã đàn ông kia bị chết, trên ngực cắm con dao mà chính ông ta dùng để đe dọa cậu bé.



Thực ra, cậu

bé chỉ đơn thuần là tự vệ, nhưng cậu ta lại mắng đối phương là “đồ ti

tiện” ngay giữa chợ, một cậu bé Rajput da trắng chửi người da màu bản

địa là kẻ ti tiện, khiến cho dân chúng không khỏi phẫn nộ.



Lúc

đó, chú của cậu bé, người có sức ảnh hưởng rất lớn trong vùng, đã thuyết phục những người đứng đầu bộ tộc của gã đàn ông kia suốt đêm, nhưng đối phương không chịu bỏ qua. Họ cử hai người tới đốt cửa hàng của bố cậu

bé, thiêu chết cả bố và mẹ của cậu ta.



Cậu bé đã dùng khẩu súng

trường cũ của bố mình để lại để bắn chết hai người đàn ông đó tại một

hoang mạc phía ngoài thành Waz, sau đó dẫn em gái chạy trốn suốt đêm.

Tuy nhiên, hai anh em đã không thể chạy thoát. Trong lúc bỏ trốn, em gái của cậu bé bị ngã gãy một chân, còn cậu bé thì bị bắn chết.



Nhưng thảm kịch vẫn chưa dừng lại ở đó, cái chết của gia đình cậu bé đã tạo

thành mối hận thù chồng chất giữa hai gia tộc. Chú của cậu bé đã giết

hết cả nhà gã đàn ông và hai kẻ phóng hỏa, sau đó, gia tộc của những

người đó lại giết chết tất cả những người trong gia tộc của cậu bé. Dần

dần, số người chết càng lúc càng nhiều.



Cuộc chém giết lây lan

nhanh chóng như một đại dịch, khiến đám đàn ông người nào người nấy như

bị ma ám, tính hung hãn trỗi dậy, hận thù chồng chất. Nhiều năm sau, gia tộc của cậu bé nọ đã không còn một người đàn công trưởng thành nào, chỉ còn lại vài người già, trẻ con và phụ nữ. Họ không thể ngăn cản vụ tàn

sát, cũng không thể chấm dứt hận thù, đành phải rời bỏ quê hương đi nơi

khác.



Vậy là từ đó, bộ tộc Rajput biến mất khỏi dòng chảy lịch sử và lãnh thổ Pakistan.



Câu chuyện thứ hai, nhân vật chính là một người đàn ông dạy học trong một

ngôi trường làng. Ông ta có một người vợ xinh đẹp và hai đứa con đáng

yêu. Năm đó, Afghanistan bị xâm lược, ông ta cùng những người đàn ông

trong thôn cùng cầm vũ khí đánh giặc. Khi quay trở về từ chiến trường,

người đàn ông đau đớn phát hiện thôn làng của mình đã bị quân xâm lược

tấn công. Họ đã dùng một loại khí độc để giết chết dân làng, về sau,

loại khí độc đó được gọi là vũ khí hóa học.



Người đàn ông nọ đã

trở thành một kẻ cô độc, không gia đình, ngay cả thôn làng ghi dấu cuộc

sống trước kia của ông ta cũng đã chết, chỉ còn lại khung cảnh hoang

vắng, tiêu điều, và những xác người không được chôn cất. Thế là ông ta

lại ra đi, lại cầm lấy vũ khí và trở thành thủ lĩnh tối cao của một

vùng. Dần dần, ông ta tập hợp được một đội quân, lập nên lực lượng du

kích chiếm cứ một vùng. Mặc dù sau đó, ông ta lại lấy vợ sinh con, nhưng hàng năm, vào ngày vợ cũ mất, hung tính của ông ta lại bùng phát.



Hôm đó chính là ngày giỗ của vợ cũ. Người đàn ông ra chợ mua đồ cúng lễ, và ông ta đã nhìn thấy một cô bé xinh đẹp, có làn da trắng, rất giống

người châu Âu. Dưới sự tác động của hơi men, ông ta đã buông lời chọc

ghẹo cô bé. Rượu và lòng thù hận khiến một người đàn ông hơn năm mươi

tuổi không còn mạnh mẽ như thời trai trẻ, cuối cùng, ông ta đã chết dưới tay của anh trai cô bé.



Đây vốn dĩ chỉ là hận thù cá nhân, cùng

lắm thì là hận thù giữa hai gia đình, nhưng mấy năm chiến tranh, quân

xâm lược đã giết quá nhiều người, trong khi Rajput, một bộ tộc thiểu số

nhưng lại rất giàu có, lại luôn coi thường những người dân nghèo khó

trong vùng.



Thủ lĩnh tối cao của bộ tộc bản địa quyết định nhân

cơ hội này đuổi những người Rajput ra khỏi vùng đất của họ. Tên của vị

thủ lĩnh đó là Jari Naboo Hardel, ông ta cũng chính là bố của Hassan.



Có thể là vì thời thế thay đổi, cũng có thể vì đã quen với mối thù khắc

sâu tận xương tủy nên khi kể lại những chuyện này, thái độ của Lâm vô

cùng bình tĩnh. Anh kết thúc câu chuyện bằng một câu: “Người em gái của

cậu bé bị bắn chết đã sang Anh, sống thay cho anh trai cô và những người trong gia tộc. Người ấy chính là mẹ anh.”



Liếc nhìn bầu trời

ngoài khung cửa, sao đã lặn gần hết, chắc trời sắp sáng rồi. Đột nhiên,

tôi cảm thấy lạnh đến phát run, không biết có phải vì luồng gió nãy giờ

vẫn luồn qua cửa sổ vào phòng hay không. Tôi đứng dậy, đóng cửa sổ, cầm

ấm nước trên bàn lên, phát hiện nó đã lạnh ngắt, đành phải đun một ấm

khác. Lâm vẫn im lặng ngôi trên xô pha, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa

sổ, trông thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng niềm vui đã biến mất khỏi mắt

anh.



Tôi len lén quay lại nhìn anh, sự im lặng của anh khiến tôi

sợ hãi. Sự thù hận, đau khổ, xa lạ, bất lực, và quan trọng nhất là sự

quyết tâm kia, hình như tôi cũng từng thấy trên khuôn mặt của ai đó.

Chính là Hassan.



Tôi đưa cốc cà phê cho anh, anh chỉ cầm mà không uống. Trong làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ miệng cốc, sự im lặng kéo

dài của anh khiến tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm phiền

đến anh.



“Không phải anh quen Hassan ở Cambridge. Bọn anh quen

nhau trong một cuộc đấu giá ngựa ở Anh. Hôm đó, anh trai anh nói muốn

tặng anh một con ngựa làm quà sinh nhật mười bốn tuổi. Trong bộ tộc

Rajput, mười bốn tuổi tức là đã trưởng thành. Anh đã cùng anh trai đích

thân tới cuộc bán đấu giá để chọn con ngựa vừa ý nhất.”



Tôi sực nhớ ra Lâm từng nói có một người anh trai ở Cambridge, bèn hỏi: “Anh trai anh hiện giờ ở đâu?”



Một tia đau khổ thoáng hiện lên trong mắt Lâm, khiến tôi im bặt, không dám

hỏi tiếp. Rất lâu sau đó tôi mới biết, Lâm và Ngô Thiên Kỳ, người anh

trai mà anh nhắc tới, là anh em cùng cha khác mẹ. Bố đẻ của Lâm không

phải là Ngô Chung. Tôi cứ tưởng Hassan và Lâm chỉ đơn thuần là những

người khác tộc và có tính cách trái ngược, một người thì thâm trầm khó

đoán, còn một người thì sôi nổi phóng khoáng, nên mới xảy ra mâu thuẫn;

không ngờ đằng sau họ lại là cả một mối hận thù sắc tộc lớn đến thế.



Lâm chậm rãi tiếp tục câu chuyện của mình: “Anh và Hassan cùng thích một

con ngựa đen tuyền, nhưng bốn vó lại trắng như tuyết. Anh trai anh đã

dùng toàn bộ số tiền mình có để mua nó, đó cũng là cái giá cao nhất

trong các cuộc đấu giá năm đó, nhưng Hassan nhất quyết giành con ngựa đó bằng được. Cuối cùng, họ thỏa thuận sẽ đua ngựa với nhau, người nào

thắng sẽ dành được Ô Mục. Mễ Lạp, em biết không, từ trước tới nay, anh

trai anh chưa từng thua trong một cuộc đua ngựa nào.”



“Trận đó…

lại thua sao?” Tôi khẽ hỏi, thầm nghĩ chắc con ngựa đen mà Hassan cưỡi

chính là Ô Mục. Sao lại đặt cho nó một cái tên ngờ nghệch, chẳng liên

quan gì đến dáng vẻ dũng mãnh của nó thế nhỉ?



Lâm đáp: “Không,

hai người hòa nhau. Anh trai anh rất tức giận, thân là kị thủ giỏi nhất

của bộ tộc, đó là lần đầu tiên anh ấy bị cầm hòa. Không ngờ Hassan còn

tức giận hơn cả anh trai anh nữa, vì anh ta cũng chưa thua ai bao giờ.

Hai người đành phải cùng nhau nuôi dưỡng Ô Mục, nhưng vẫn không hỏi han

nhau câu nào. Sau khi biết được thân phận của nhau, họ lại càng khó trở

thành bạn bè.



Nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau một buổi tranh

luận. Các buổi tranh luận nổi tiếng của Đại học Cambridge xuất hiện từ

thế kỉ trước, mô phỏng cách nghị sự của Hạ viện Anh, cũng được coi là

cái nôi của những chính trị gia tương lai. Chủ đề của buổi thảo luận hôm đó là vạch tội Nixon. Anh không hiểu vì sao anh trai anh lại mời Hassan làm người biện luận hỗ trợ cho mình, và cùng không hiểu sao anh ta lại

nhận lời. Đó là lần đầu tiên hai người họ đứng cùng một chiến tuyến. Kết quả của buổi tranh luận là 345 phiếu tán thành và 2 phiếu phản đối. Sau đó, Hassan và anh trai anh đã nổi tiếng khắp Cambridge.



Bọn họ

trở thành bạn bè, thường xuyên rủ nhau đi xem kịch, cùng huấn luyện Ô

Mục, thậm chí còn kéo nhau tới tận London để hẹn hò tập thể. Lúc anh

hỏi, anh ấy đã nói: “Thù hận là thứ không thể nói rõ ràng được”.” Nói

tới đây, Lâm khẽ thở dài, nếu thù hận là thứ không thể nói rõ ràng được

thì lịch sử nhân loại cũng sẽ không có nhiều vụ tàn sát đẫm máu như vậy.



“Bọn anh đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ ở London,

cưỡi ngựa, uống rượu, tham dự đủ loại tiệc tùng.” Sự vui vẻ trước kia

khiến vẻ mặt của anh rạng rỡ phần nào. “Hassan là tâm điểm của các bữa

tiệc, anh ta luôn có những cách nhìn độc đáo về chính trị, văn học, tôn

giáo, thiên văn, địa lí và ăn uống chơi bời. Không có thứ gì là anh ta

không biết, nên anh ta rất được lòng các cô gái.



Thế rồi, đột

nhiên anh ta quyết định về nước kết hôn. Anh ta mời hai anh em anh cùng

đi. Anh trai anh rất hào hứng, vì bọn anh đều sinh ra ở London, chưa

từng tới Pakistan lần nào, nên rất muốn biết đất nước đó như thế nào.

Bọn anh đã bay tới Pakistan để tham dự hôn lễ của Hassan, nhưng vừa hạ

cánh đã bị giam lỏng.”



Tôi khẽ kêu lên một tiếng.



“Bọn họ đòi một số tiền chuộc rất lớn, ngay cả gia tộc của anh cũng không thể trả nổi.”



Tôi khẽ lắc đầu. “Hassan đã lên kế hoạch cho tất cả sao? Không thể nào.”



Lâm lạnh lùng hỏi: “Em cảm thấy Hassan không thể nào làm việc vô liêm sỉ như thế sao?”



Tôi bối rối, không biết nên nói thế nào.



Về sau, khi đã trải qua nhiều biến cố, tôi mới biết Lâm nói đúng. Hassan

trước tiên là thủ lĩnh của bộ tộc Pashtun, sau đó là một chính khách,

cuối cùng mới là một người đàn ông với những yêu hận tình thù bình

thường. Chính khách là người mưu cầu lợi ích nào đó trong quá trình làm

chính trị, lợi ích này có thể là tư lợi, cũng có thể là lợi ích cho quốc gia, dòng tộc. Dưới tiền đề này, thiện ác, thị phi, trắng đen, trong

con mắt của người đời, chẳng qua đều là thủ đoạn.



Lâm im lặng vài giây rồi nói tiếp, giọng điệu đã ôn hòa hơn: “Lúc đó, gia tộc của

Hassan đã quyết định tham gia cuộc thánh chiến. Muốn đánh nhau thì phải

có tiền, một vài người cho rằng Rajput vốn là ngoại tộc, những đồng tiền bọn anh kiếm được đương nhiên đều thuộc về Pakistan và bộ tộc Pashtun.”



Đây là thứ lí luận ăn cướp gì vậy? Tôi thật không thể tin

Hassan lại là người vạch ra kế hoạch bắt cóc đòi tiền đó, anh ta có vẻ

cương trực và thẳng thắn thế cơ mà.



“Trong khoảng thời gian bọn

anh bị giam lỏng, có một cô gái thường lén tới thăm, đưa nước và thức ăn cho bọn anh. Về sau anh mới biết cô ấy chính là Laila, vị hôn thê của

Hassan.” Anh dừng lại một lúc lâu, mắt dán chặt xuống nền nhà, sau đó

mới tiếp: “Laila đã giúp bọn anh bỏ trốn vào buổi tối ngay trước hôn lễ

của cô ấy.”



Tôi há hốc miệng.



“Gia tộc của Laila và Hassan đều có địa vị rất cao quý trong bộ tộc Pashtun, là giáo đồ đạo Hồi

Pashtun chính thống. Phụ nữ đào hôn sẽ bị xử như tội thông dâm, đều phải chết.”



“Xử như tội thông dâm, đều phải chết? Tức là bị cho vào lồng heo và dìm chết sao?” Tôi kích động hỏi.



“Họ sẽ trói người đó lại và ném đá cho đến chết.”



Ném đá cho đến chết? Thật rùng rợn và tàn nhẫn!



“Thực ra, sau những phong trào đấu tranh từ thập niên sáu mươi, phụ nữ

Pakistan đã được hưởng rất nhiều quyền lợi về việc học hành, việc làm và hôn nhân. Nhưng sau vụ đảo chính vào năm 1977, Tướng Zia-ul-Haq đã áp

dụng hàng loạt “Pháp lệnh Hood”, theo đó, dân chủ được coi là khái niệm

của phương Tây, phi Hồi giáo, “Burqa và cuộc sống tù túng” được coi là

truyền thống và mĩ đức phù hợp với đạo Hồi. Phụ nữ một lần nữa bị yêu

cầu ở trong nhà, nếu xuất hiện ở nơi công cộng, họ phải mặc Burqa che

kín đầu và mặt. Mặc dù vấp phải sự phản đối từ đa số nữ giới và dư luận

trong và ngoài nước, nhưng Tướng Zia-ul-Haq vẫn khăng khăng làm theo ý

mình. Ông ta cho rằng đòn roi và ném đá là hình phạt độc đáo của đạo
Bố cô chạy theo một ả đàn bà hư hỏng, em gái cô là bồ nhí của Ngô Chung, còn cô thì không biết xấu hổ khi lên giường với con trai ông ta. Hừ,

một bên là cha con, một bên là chị em, ai biết…”



Không thể chịu

nổi những lời nhục mạ bẩn thỉu từ miệng anh ta, tôi gào lên: “Im miệng!” Thì ra khi đàn ông nổi giận cũng có thể trở nên hung dữ và cay nghiệt

đến thế này. Tôi quay phắt người bỏ đi, vốn định sẽ chia tay trong hòa

bình, nhưng chắc là không được rồi. Vương Nhuệ cảm thấy bị tổn thương,

bị lừa dối, không cam tâm, tôi có thể hiểu được, nhưng anh ta không được kéo cả Alice vào chuyện này, càng không được nhục mạ bố mẹ tôi. Vậy mà

tôi đã suýt gắn bó phần đời còn lại của mình với người đàn ông này, thật đáng sợ!



Vương Nhuệ vẫn còn nói với theo, giọng run run: “Ngải

Mễ Lạp, tặng cô món quà cuối cùng đây. Nhà đầu tư lớn nhất đứng sau tập

đoàn Hoàn Á là một công ty của Anh Quốc, có tên là Mozza, công ty này

thuộc về tiểu thư Laila Syer Mufti.”



Tôi quay phắt lại, trừng mắt nhìn anh ta, đúng lúc bắt gặp sự cay độc và đắc ý trong mắt anh ta.

“Ngải Mễ Lạp, ít nhiều thì cô cũng nên biết tình hình hiện nay của Hoàn Á chứ. Cho dù Ngô Thượng Lâm thích cô, không bận tâm đến việc cô nhiều

tuổi hơn anh ta, nhưng so với số tài sản hơn chục tỉ nhân dân tệ và đế

quốc thương nghiệp của bố anh ta, cô có những gì? Cho dù nhà họ Ngô

không quan tâm tới mối quan hệ loạn luân của các người thì cô mãi mãi

chỉ có thể là kẻ nằm chung giường với con trai họ mà thôi.”



Tôi

chạy đi, bên tai vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của Vương Nhuệ: “Người

mà Ngô Thượng Lâm muốn cưới, cho dù không phải là Laila thì cũng không

bao giờ tới lượt cô. Tỉnh lại đi, Ngải Mễ Lạp!”



Lao vào thang

máy, tôi gửi tin nhắn cho Lâm, đương nhiên không nhắc tới chuyện Vương

Nhuệ nói, chỉ hỏi giờ anh đã tới London chưa, mọi chuyện đều ổn chứ. Lâm không trả lời, chắc anh vẫn đang ở trên máy bay. Tôi hít một hơi thật

sâu, lấy lại bình tĩnh, tự nhủ Vương Nhuệ chỉ nói linh tinh, anh ta đâu

có hiểu tôi và Lâm, rồi bước vào công ty.



Hồ Hiểu Ân đang ngồi

trong phòng làm việc, một tay đưa lên chống đầu, nét mặt tiều tụy. Vừa

nhìn thấy tôi, chị ta lập tức gọi tôi vào.



Tôi không khỏi lo lắng trước vẻ mặt khác lạ của chị ta, liền hỏi: “Sếp, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Hồ Hiểu Ân nghiến răng nói: “Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô ta rồi, ngay cả bà chủ Hồ này mà cũng dám dây vào.”



Tôi không biết “cô ta” mà Hồ Hiểu Ân đang nói tới là ai, liền hỏi dò: “Ai đắc tội với chị vậy?”



Hồ Hiểu Ân nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Mễ Lạp, Lâm, à… Ngô Thượng Lâm đã nói những gì với cô?”



Đây là lần đầu tiên bà chủ Hồ thừa nhận trước mặt tôi chuyện có quen biết

Lâm. Chị ta giúp tôi nhiều như vậy, chắc quan hệ với anh cũng không tồi, thế là tôi sốt sắng đáp: “Nói rất nhiều, nói chị là bạn tốt của anh

ấy.”



“Tôi là chị cậu ta. Bạn bè cái gì chứ! Chẳng biết tôn ti gì cả!” Bà chủ Hồ hừ lạnh một tiếng, đốp lại.



Tôi nhăn nhở cười trừ.



Bỗng Hồ Hiểu Ân tức giận đập bàn rầm rầm nói: “, cô có biết từ nhỏ tới

lớn, thằng ranh đó đã gây ra bao nhiêu họa không? Toàn là chị Hồ này

phải đi sau dọn dẹp hậu quả cho cậu ta! Có điều, lần này…” Đang nói, chị ta bỗng ngập ngừng, đôi lông mày nhíu tịt lại.



“Là Laila hay Ngô Chung vậy?” Tôi hỏi thẳng.



“Ngô Chung không dám động đến tôi.” Hồ Hiểu Ân bực bội đáp.



“Vậy thì là Laila rồi. Cô ta làm gì chị?”



Hồ Hiểu Ân khẽ lắc đầu. Tình hình này, có thể thấy bất luận Laila đã làm gì, đều có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.



“Tôi xin nghỉ việc có giúp được gì cho chị không?” Tôi hỏi.



Hồ Hiểu Ân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi.



“Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ lập tức xin thôi việc. Laila gây khó dễ với chị

cũng chỉ vì Lâm nhờ cậy chị giúp tôi, chỉ cần tôi nghỉ việc… cô ta tất

sẽ để yên.”



“Hừ, tôi mà sợ cô ta sao?”



“Không phải sợ, mà là không cần thiết.” Tôi thực sự không muốn vì mình mà bao nhiêu nhân viên trong công ty bị ảnh hưởng.



Đột nhiên, mắt Hồ Hiểu Ân sáng lên, chị ta quay sang nói: “Hay cô đi công tác một thời gian nhé?”



Tôi phì cười. “Sếp, đôi lúc sếp thật đáng yêu!”



Hồ Hiểu Ân trừng mắt trước lời nịnh nọt của tôi.



Bỗng tôi nhớ ra một chi tiết vô cùng quan trọng, vội hỏi: “Có điều, tôi

không hiểu lắm, người mà Laila yêu chẳng phải là anh trai của Lâm sao?”



Hồ Hiểu Ân không đáp mà hỏi lại: “Ai bảo cô người Laila yêu là Ngô Thiên Kỳ?”



Tôi sửng sốt, chính miệng Lâm đã nói thế mà.



Hồ Hiểu Ân thở dài, nói tiếp: “Nếu người Laila yêu là Ngô Thiên Kỳ, tại sao cô ta phải ra tay với tôi?”



Đúng vậy. Tôi vô thức nắm chặt hai tay lại, tại sao Lâm lại nói với tôi rằng người Laila thích là Ngô Thiên Kỳ? “Rốt cuộc, năm đó đã xảy ra chuyện

gì?” Tôi hỏi.



“Việc này tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết hai

anh em họ phấn khởi đi Pakistan, nhưng sau đó chỉ có một người quay về,

mang theo một cô gái đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, còn Lâm

thì gần như điên dại.”



“Điên dại?”



“Tức là gần như

không nhận ra cậu ta nữa. Suốt ngày, cậu ta cứ ngồi thẫn thờ, ánh mắt đờ đẫn, gọi thế nào cũng không trả lời. Cậu ta nhốt mình trong phòng suốt

nửa năm trời, không chịu gặp ai, ngay cả Summy cũng phải bó tay, đến tôi cũng tưởng cậu ta sẽ là thằng ngốc đến hết đời. Bác sĩ nói đó là chứng

tự kỉ sau khi bị tổn thương tinh thần quá nặng… Cô không tưởng tượng

được bộ dạng của Lâm lúc đó đâu, vô cùng đáng sợ. Cậu ta tự giam mình,

mất hết cảm xúc, không buồn cũng chẳng vui, thậm chí, ngay cả cảm giác

đau đớn cũng không còn nữa.



Chứng tự kỉ? Lâm chưa từng nói cho

tôi biết anh từng có những tháng ngày đau khổ và tôi thương khủng khiếp

đến vậy. Đó là quãng thời gian khó khăn mà anh và Laila đã cùng nhau

trải qua, đó mới thực sự gọi là cùng đối diện sinh tử, cùng chung hoạn

nạn. Còn tôi, tôi hoàn toàn không biết người đàn ông mà mình yêu tha

thiết từng trải qua những khó khăn đó.



“Vậy anh ấy đã bình phục bằng cách nào?”



“Laila đã giúp Lâm bình phục.”



“Cô ta đã giúp Lâm bình phục ư?”



Hồ Hiểu Ân chỉ “ừm” một tiếng, không nói thêm nữa. Có thể chị ta không

biết nhiều về chuyện đó, cũng có thể chị ta không muốn nói cho tôi nghe.



Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Sumy là ai?”



“Mẹ kế của Lâm.” Hồ Hiểu Ân đáp. “Cũng có thể gọi là mẹ nuôi. Sumy và mẹ đẻ của Lâm đều là vợ của bố cậu ta. Cô cũng biết đó, tín đò đạo Hồi có thể lấy bốn vợ, sau khi mẹ Lâm chết, cậu ta đã được Sumy nuôi dưỡng, về

sau, Sumy lại lấy Ngô Chung.”



Hóa ra là vậy, bây giờ tôi mới biết Sumy là mẹ nuôi của anh, còn Ngô Chung là bố dượng của anh. Đúng là một gia đình phức tạp!



“Sumy đi lại không được nhanh nhẹn lắm, có phải chân bà ta bị thương không?” Tôi lại hỏi.



Hồ Hiểu Ân chỉ vào chân trái của mình, đáp: “Đúng vậy. Bà ta bị thọt chân, hình như là do ngã ngựa khi còn nhỏ.”



Quả nhiên là bà ta, người phụ nữ tôi đã gặp ở kĩ viện Changga.



“Gia đình Lâm sản xuất và buôn bán vũ khí, phải không?”



Hồ Hiểu Ân do dự trước câu hỏi của tôi, một lúc sau hỏi lại: “Cậu ta không nói với cô à?”



Anh chỉ nói với tôi về quá khứ của anh, bộ tộc của anh, những yêu hận tình

thù của anh, tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về những việc anh đang

làm. Tôi đã muốn hỏi vô số lần, nhưng lời đến cửa miệng lại không dám

thốt ra. May mà còn có Hồ Hiểu Ân để khai thác thông tin. “Anh ấy chỉ

nói công ty Mozza có mối quan hệ dây mơ rễ má với bên Thượng Hải.” Tôi

bịa ra một lời nói dối dựa vào những tiết lộ của Vương Nhuệ.



“Đế

quốc chế tạo và buôn bán vũ khí Ngô Thị là một mạng lưới khổng lồ, xưởng sản xuất bí mật ở những xó xỉnh mà cô khó bề tưởng tượng của Đông Nam

Á, lấy Trung Quốc làm cầu nối, Mozza là mắt xích trung chuyển quan trọng nhất trong đế quốc đó, địa điểm tiêu thụ là chiến trường Trung Á.”



Thì ra là vậy, cho nên Ngô Chung mới định cư lâu dài ở Thượng Hải, Sumy thì thường xuyên ở Pakistan, Laila ở London, còn Lâm thì bay khắp thế giới.



Hồ Hiểu Ân thở dài, nói tiếp: “Tôi không biết nhiều chuyện liên quan đến

Laila lắm, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, Lâm không hề thích những

việc này, nếu không phải do Thiên Kì đã chết ở Pakistan thì…” Dừng lại

vài giây, chị ta mới tiếp tục: “Bố mẹ đẻ của Lâm mất sớm, chỉ có Thiên

Kì là yêu thương cậu ta, tình cảm anh em giữa họ rất sâu sắc. Ước mơ lớn nhất của cậu ta là trở thành kị thủ thi đấu giải quốc tế, nhưng về

sau…”



Về sau thế sự khó lường, tôi tự nhủ.



Cuối cùng, Hồ Hiểu Ân kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu: “Hi vọng ngày nào đó, cô và cậu ấy có thể rời xa cuộc phân tranh này.”



Sau khi rời khỏi

phòng làm việc của bà chủ Hồ, tôi cầm số tiền trợ cấp nghỉ việc và một

ít vật dụng cá nhân, rời khỏi công ty. Hồ Hiểu Ân đích thân tiễn tôi

xuống lầu, hỏi: “Về phía Laila, cô đã nghĩ ra cách đối phó chưa?”



Tôi lắc đầu, chưa từng nghĩ có ngày sẽ phải đối đầu với cô ta. Tôi chỉ

nghĩ, nếu một người phụ nữ biết rõ người đàn ông mình yêu không yêu mình thì cố chấp ở bên anh ta cũng có ý nghĩa gì chứ?



Hồ Hiểu Ân ấp

úng nói: “Mễ Lạp, Lâm không muốn cô dính líu quá nhiều vào chuyện gia

tộc của cậu ta. Dù sao cô cũng chỉ là một… một nhân viên văn phòng được

bao bọc từ nhỏ tới lớn.”



Tôi kinh ngạc nhìn chị ta.



Hồ

Hiểu Ân hạ thấp giọng, luống cuống giải thích: “Ý tôi không phải là làm

nhân viên văn phòng không tốt, chỉ là… cô không sinh ra ở nơi sóng gió

biến động, sẽ không hiểu được cái gì là giang sơn xã tắc, không hiểu

được thế nào là sai một li đi một dặm. Có lẽ nỗi ưu tư lớn nhất đời cô

chỉ là không tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn mà thôi. Mễ Lạp,

tôi không có ý chê cô đâu, nhưng Laila ba tuổi đã tập cưỡi ngựa, bảy

tuổi luyện múa đao, mười ba tuổi có thể nói lưu loát năm ngoại ngữ, mười lăm tuổi bỏ trốn khỏi Pakistan, đi đâu cũng giắt theo con dao găm chém

sắt như chém bùn. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, phản ứng của cô ta

trước những mối đe dọa tuyệt đối không giống người bình thường.”



“Chị muốn nói rằng Laila không phải là người dễ đối phó?”



“Năm Laila mười chín tuổi, cô ta được bổ nhiệm làm người đứng đầu gia tộc ở

nước ngoài, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cô ta đã làm cho trị giá tài sản của Mozza tăng gấp ba lần. Mễ Lạp, ý tôi không phải là Laila không dễ

đối phó, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, có những người phải gánh trách nhiệm

lớn lao ngay từ ngày họ sinh ra, đó là do trời định, còn cô, cô có thể

lựa chọn.



Những điều này, không phải là tôi không hiểu, tôi cũng

do dự rất lâu trước khi chấp nhận yêu anh, hơn nữa, tôi đã hứa với anh

rồi, chúng tôi sẽ ở bên nhau suốt đời.



“Mễ Lạp, sau này cô sẽ

biết, thực ra cuộc sống của một nhân viên văn phòng bình thường mới là

hạnh phúc nhất. Nhưng có lẽ bây giờ đã muộn rồi, kể từ ngày Lâm thích

cô, kể từ ngày cô gặp cậu ta ở Pakistan, cô đã bị kéo vào thế giới của

cậu ta rồi.” Bỗng nhiên, ngữ điệu của Hồ Hiểu Ân đầy vẻ thận trọng, chị

ta hỏi: “Ngải Mễ Lạp, nếu… tôi nói nếu thôi nhé, Lâm cố gắng hết sức

cũng không thể ngay lập tức ở bên cô, cô có đợi cậu ấy không?”



Cả Lâm và chị ta đều hỏi tôi có đợi được không, lẽ nào việc chờ đợi sẽ vô

cùng gian nan? Mặc kệ, tôi trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ đợi.

Tôi đã hứa với anh ấy như vậy.”



Hồ Hiểu Ân định nói gì đó nhưng lại thôi.



Tôi mỉm cười, trấn an chị ta: “Hãy tin tôi!”



Nói cứng là vậy, nhưng trong lòng tôi không phải không lo lắng. Lâm bảo tôi đợi anh, nhưng cụ thể là đợi bao lâu, vài ngày nữa, anh sẽ trở về thật

chứ? Anh muốn dẫn dắt người dân Rajput trở về Waz, việc này cần bao

nhiêu thời gian? Mấy tháng, mấy năm, hay là cả đời? Chưa kể hiện giờ

đang chiến sự hỗn loạn như vậy. Tôi có thể cạnh tranh với Laila, nhưng

tôi sẽ đối đầu thế nào với đại nghiệp của cả một bộ tộc đây?



Tối

hôm đó, Lâm không gọi điện thoại cho tôi như đã hẹn, tôi gọi cho anh

nhưng anh tắt máy suốt, vô số tin nhắn đều như đá ném xuống đại dương.

Mấy ngày đầu mất liên lạc, tôi còn giữ được bình tĩnh, chắc anh đã gặp

phải khó khăn gì đó rất lớn, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí, tôi có

thể đợi, chỉ cần trong lòng anh có tôi là được. Nhưng một tuần sau, vẫn

không có tin tức gì của Lâm. Anh bảo tôi đợi anh chứ không nói anh sẽ

bặt vô âm tín như thế này. Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, chạy tới tòa tháp Song Tử, tới hội sở, tới sân bay, theo dõi tất cả các chuyến bay

tới Anh Quốc.



Thời gian cứ thế trôi đi, một tuần, hai tuần, rồi

ba tuần… Sau hôm nói chuyện với tôi, Hồ Hiểu Ân đã đi công tác nước

ngoài. Ngô Chung thì như thể đã bốc hơi khỏi trần gian.



Tôi chỉ

có thể tới tòa tháp Song Tử đợi hết ngày này tới ngày khác, buổi tối thì tới đường Hằng Sơn, nhưng không có anh, căn nhà trở nên vô cùng trống

trải. Cứ như vậy, thấm thoát, tôi mất liên lạc với Lâm đã gần một tháng.



Trên sảnh chính của tòa tháp Song Tử có một màn hình lớn, phát tin tức giao

thông, thời tiết, nhưng đa phần là giới thiệu sản phẩm của tập đoàn Hoàn Á. Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi nghỉ chân ở bồn hoa trước tòa nhà, bỗng thấy cả màn hình đột nhiên tràn ngập sắc đỏ, cô MC phấn khích đưa

tin về lễ đính hôn tại London của cậu Hai tập đoàn Hoàn Á. Những dòng

chữ bắn ra như đạn pháo, ghim thẳng vào tim tôi: “Chúc mừng lễ đính hôn

của ngài Ngô Thượng Lâm và tiểu thư Laila.” Trên màn hình, Lâm mặc bộ

vest màu đen lịch lãm, khoác tay Laila lộng lẫy trong bộ váy dạ hội,

đứng trên thảm đỏ. Hai người bị dân chúng vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng.