Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 122 : Tiệc mừng chiến thắng
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Type: P.anh
Ánh mắt của phu nhân Pei liếc qua hai người chúng tôi, không có vẻ tán
thưởng hay rộng lượng gì cả, còn Sumy thì luôn mỉm cười nhã nhặn, chí ít nhìn bề ngoài bà ta rất bình tĩnh, Laila thì hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
“Đại nhân Hardel rất được dân chúng yêu quý.” Phu nhân Pei vừa nói xong, Ahmed đã lạnh lùng tiếp lời: “Chúng tôi còn tưởng bạo loạn chứ.” Con trai phu nhân Pei nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ông già
có gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cậu bé đen láy, hàng lông mi dài và
dày, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi đã gặp Ahmed ở trong tù và ở
Tala. Đối với người này, tôi chẳng có cảm xúc hay ấn tượng gì, vì ông ta với tôi rất đỗi xa lạ, nhưng từ khi anh chàng đứng quầy ở Tala nói với
tôi rằng ông ta muốn con gái gả cho Lâm hòng kiểm soát tập đoàn Công
nghiệp quân sự Ngô Thị thì tôi bắt đầu cảnh giác với con người này.
Hassan nói với ông ta: “Đại nhân cứ nói đùa, dân chúng đến để chúc mừng phu nhân Pei chiến thắng, sao có thể gây bạo loạn được.”
Lông mày Ahmed dựng ngược lên, Sumy đứng bên cạnh khẽ hắng giọng. Ahmed hừ
lạnh một tiếng, lát sau mới nói: “Không phải thì tốt”, rồi nhìn sang
tôi, nói: “Tiểu thư Abu phải không, rất vui được gặp cô.” Ông ta nhìn
tôi chằm chằm, trên mặt không có chút biểu cảm.
Không ngờ ông ta
lại đột nhiên chào hỏi, tôi lập tức đáp: “Tôi cũng rất vui, thưa đại
nhân.” Ahmed nói tiếng Urdu, trong lúc luống cuống, tôi cũng đáp lại
bằng tiếng Urdu, nhưng lại là tiếng Urdu cổ. Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời nhưng hối cũng không kịp. Ngay lập tức, Laila, Sumy, thậm chí cả phu nhân Pei đều nhìn về phía tôi, ánh mắt mỗi người mỗi khác, tôi sững người, Hassan thấy vậy liền nói: “Đại nhân, cô ấy ít khi ra ngoài nên
có chút thẹn thùng.”
Nghe xong câu này, Laila nhếch miệng cười khẩy, những người khác đều im lặng.
Tôi mới ra tù được hơn hai tháng mà đã hết lần này đến lần khác trèo cửa sổ ra ngoài, đến chợ đen mua đàn ông, dùng hai chữ “thẹn thùng” quả thật
không phù hợp, nhưng nụ cười khẩy của Laila lại càng không hợp. Đột
nhiên nhớ ra Ahmed đã từng cùng Lâm đến nhà tù Peshawar, còn cả ánh mắt
ông ta nhìn tôi ở Tala tối hôm đó, tôi nghĩ lão già này chắc hẳn biết rõ về tôi cũng như đầu đuôi sự việc, Hassan rõ ràng là đang nói dối không
chớp mắt.
Phu nhân Pei tươi cười xua tan bầu không khí bối rối,
nói: “Các vị đại nhân định cứ đứng ở cửa nói chuyện thế này sao? Chúng
ta cùng vào trong ngồi rồi tha hồ nói chuyện, có được không?” Mọi người
nghe vậy liền lần lượt đi vào. Đám người tự tách ra làm hai nhóm, đi hai bên phu nhân Pei: Một bên là người nhà của phu nhân Pei, Hassan và tôi; bên kia là đoàn của Liên minh Phương Bắc do Ahmed dẫn đầu. Tự nhiên Lâm và Hassan thành ra đi song song với nhau. Cho đến lúc này, Lâm chưa hề
nói câu nào, nhìn thần sắc anh có vẻ mệt mỏi, mái tóc dài chấm vai hơi
rối. Trước đây, anh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, hiện giờ lại
chẳng mấy bận tâm.
Đang đi, đột nhiên Hassan quay sang nhìn Lâm
một lượt từ đầu tới chân rồi hỏi: “Trông cậu Hai mệt mỏi thế này, vừa đi đâu về phải không?”
Lâm hơi bất ngờ, quay phắt sang nhìn Hassan, cười gượng, đáp: “Ừm.”
Hassan lại nói: “Lần sau, nếu thích thứ gì của tôi, cậu Hai cứ nói thẳng với tôi là được, hà tất phải ngàn dặm xa xôi.”
Lâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi thích thứ gì của anh?” nhưng ánh mắt lại hướng
về phía tôi đang đứng sau Hassan. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng biến mình
thành một kẻ vô hình.
Hassan hơi nghiêng người, chắn tầm nhìn của anh, thản nhiên nói: “Anh nói xem? Đơn thương độc mã vượt ngàn dặm xa
xôi, thật đáng khâm phục.”
“Còn có cả chuyện đó ư? Chắc đại nhân nhầm tôi với ai đó rồi.”
Hassan không thèm để ý đến lời mỉa mai của anh, chỉ nói: “Anh nên hiểu rõ, có
những thứ đối với tôi cũng vô cùng quý giá, nếu tôi muốn, đương nhiên có thể tặng cho anh, nhưng nếu tôi không đồng ý thì anh muốn lấy trộm cũng không được.”
Sumy ngoái đầu lại nhìn hai người với ánh mắt đầy
dò xét. Thực ra ngoài hai người này, chẳng ai hiểu họ đang nói chuyện
gì. Bỗng nhiên tôi nhớ ra chuyện cơ sở nghiên cứu bí mật của quân Muja
bị trộm viếng thăm mấy hôm trước. Không thể tin nổi! Tất nhiên là tôi
không nghi ngờ tính chân thực của việc Lâm đơn thương độc mã xâm nhập
căn cứ bí mật của địch, mà là trên thế giới này có thứ Hassan có nhưng
anh lại không tìm được ư?
Đúng lúc này, Giám đốc Sở Cảnh sát
Darla, người phụ trách công tác an ninh của buổi tối nay, vội vã chạy
tới. Sự có mặt của anh ta đã chấm dứt cuộc đối đáp kì lạ này. Darla ghé
tai phu nhân Pei thì thầm điều gì đó, Sumy nửa đùa nửa thật
nói: “Đại nhân Darla, chúc mừng ngài được thăng chức.”
Darla đành phải cúi chào Sumy, sau đó lần lượt chào hỏi từng người trong Liên minh Phương Bắc, mặc dù chỉ có vài giây nhưng tất cả mọi người đều nhận ra vẻ miễn cưỡng cùng nụ cười gượng gạo của anh ta. Chào hỏi xong, anh
ta lập tức quay sang tôi, cười hì hì, nói: “Đại nhân Hardel và phu nhân, chúc buổi tối tốt lành.” Lần này, giọng điệu anh ta vô cùng thân thiết, khác một trời một vực với lúc chào hỏi người của Liên minh Phương Bắc.
Hassan mỉm cười, đáp: “Ừm, chúc buổi tối tốt lành.”
Đột nhiên, Lâm bước đi loạng choạng, suýt nữa đâm phải cây cột trên bậc tam cấp. Laila hạ giọng nói: “Cẩn thận.” Anh đứng vững lại rồi đi tiếp,
trông chẳng khác nào một cái xác di động.
“Đừng lo, bất kể anh ta quấy rối em thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Cuối cùng, tôi lên tiếng: “Cậu Hai, anh hiểu lầm rồi, Hassan không hề quấy
rối tôi, tôi cũng không lo lắng gì cả, cuộc sống của tôi rất tốt.”
Lâm tái mặt, đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói: “Lạp Nhi, nếu bây giờ anh từ
bỏ thì sao? Anh đồng ý từ bỏ gia tộc của mình và cả trận chiến này. Anh
sẽ cùng em quay về Hàng Châu, hoặc chúng ta sẽ tìm một hòn đảo nhỏ nào
đó, mua một căn nhà, chúng ta có thể…”
Sau mấy giây kinh ngạc, tôi rút tay về, nói: “Không thể nào…”
“Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ em thực sự thích Hassan rồi?”
Tôi nhíu mày, không đáp.
“Có phải không?” Anh càng to tiếng hơn.
“Phải! Tôi thích Hassan đấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt và đã cầu hôn tôi rồi.” Tôi trả lời một cách dứt khoát.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm phút chốc trở nên giá lạnh. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh. Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.
Một lúc sau, Lâm nghiêm mặt nói: “Bất luận em thích ai và đã hứa hẹn những gì, lần này, anh phải đưa em đi bằng được.”
“Ngô Thượng Lâm, tôi nghĩ là tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi sẽ không đi cùng anh, bất kể là về Trung Quốc hay đến nơi khác.” Tôi bực bội nói.
“Có phải cách đây năm ngày, em lại bị đau thắt ở ngực không?”
Tôi ngạc nhiên đến mức không biết nên trả lời thế nào. Sao Lâm lại biết
bệnh tình của tôi? Mấy giây sau, anh nói tiếp: “Bệnh của em chắc sẽ tái
phát vào ngày mai, lần này, dù Hassan có tiêm cho em bao nhiêu hoàng
băng đi nữa cũng không qua khỏi đâu. Mễ Lạp, em đã trúng một loại độc có tên là lam băng. Lần trước ở Tala, lúc em bị ngất, anh đã gọi bác sĩ
đến khám cho em trước khi giao trả cho hộ vệ. Bác sĩ nói bệnh của em khá nghiêm trọng, chẳng lẽ em không phát hiện sắc mặt mình đang chuyển sang màu xanh lam sao?”
Những người trúng độc băng lam giai đoạn
cuối, sắc mặt sẽ có màu lam nhạt, độc tính càng cao thì màu lam càng
đậm. Từ khi mang vết sẹo dài trên mặt, tôi hầu như không soi gương nữa.
“Thuốc giải độc lam băng chính là cỏ Catha, chỉ mình Hassan có. Nhưng em cũng
không cần lo lắng, anh đã lấy được cỏ Catha rồi. Hãy đi với anh, anh đã
thu xếp một nơi để cai thuốc cho em.”
“Cai thuốc? Nếu anh có thì đưa cho tôi luôn đi, việc gì phải mang cả tôi theo?”
“Cỏ Catha có thể giúp em cai nghiện lam băng nhưng tình trạng ban đầu sẽ rất tệ, cần tuyệt đối tĩnh dưỡng.” Lâm giải thích.
Tôi trầm tư một lúc, sực nhớ ra cỏ Catha chỉ mình Hassan có, đương nhiên
không có chuyện anh ta tặng cho Lâm được. Ngước nhìn dáng vẻ tiều tụy
của anh, tôi nghi ngại hỏi: ”Sao tóc anh lại bạc trắng thế kia? Anh bị
ốm à?”
Đột nhiên mặt Lâm biến sắc. Tôi hoang mang không hiểu vì
sao thì thấy sau gáy nhói lên một cái, mắt hoa lên, ngã xuống đất. Một
bóng đen nhảy ra, chụp thứ gì đó vào mũi tôi, một mùi hóa chất nồng nặc
xông lên. Sau đó, bóng đen lấy một sợi dây thừng trói chặt tôi lại.
Sau khi nhận ra đó là ai, Lâm hạ thấp giọng, hỏi: “Dela! Cậu làm gì vậy?”
Tôi mơ màng quay lại nhìn bóng đen đó, quả nhiên là Dela! trông cậu ta cao
lớn, rắn rỏi hơn trước nhiều. Nhưng tại sao cậu ta lại đánh thuốc mê
tôi?
“Hassan đã phát hiện ra việc Tiểu Ngải mất tích, đang lục
soát về hướng này. Dela giải thích nhanh. “Anh Lâm, chúng ta phải nhanh
lên! Yên tâm, cô ấy không bị thương đâu, xe đã đợi sẵn rồi.”
“Hộ vệ của cô ấy đâu?” Lâm hỏi.
“Đánh ngất rồi.” Dela thản nhiên trả lời, sau đó lại giục Lâm đi.
Lâm bế tôi lên. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng trước khi hôn mê thều thào
nói: “Ngô Thượng Lâm… tại sao anh luôn ép tôi làm những việc tôi không
muốn vậy?”
Anh khựng lại, cả người cứng đờ.
Tôi nghiến răng nói: “Anh là đồ khốn!”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn và bi thương, nói: “Anh biết, Lạp Nhi, anh biết.”
Trái tim tôi đau đớn như thể bị dao đâm, thuốc mê nhanh chóng phát huy tác
dụng, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu tôi là chiếc cằm vuông vức
và đôi mắt đen u ám như bóng đêm tĩnh mịch của Lâm.