Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 123 : Ngôi làng không tên
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Đêm đó, Lâm và Dela đưa tôi rời khỏi thành phố Peshawar, đến một ngôi làng hẻo lánh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tôi chỉ thấy cảnh sắc hoang vu, con đường uốn lượn quanh núi, bên kia sông có một con đường nhỏ song song với con đường lớn bên này, có chỗ tưởng như đường đâm ra từ vách đá dựng đứng, chỉ cần một hòn đá rơi xuống cũng có thể bịt kín lối đi.
Rạng sáng, chiếc xe jeep thận trọng leo lên cây cầu treo cũ nát, các tấm gỗ trên mặt cầu cách xa nhau đến đáng thương, bánh xe vừa tiến lên, cây cầu liền rung lắc dữ dội. Bên dưới mấy chục mẻ là dòng sông tối đen, nước chảy chậm nhưng đâu đâu cũng là những tảng băng khổng lồ còn sót lại sau khi tuyết tan.
Ngôi làng mà chúng tôi sắp đến nằm ở đầu kia cây cầu. Ngoại ô Peshawar có vô số ngôi làng nhỏ như thế này, vì đất đai cằn cỗi, nghèo đói, chiến tranh nên các ngôi làng khá giống nhau, đều có vẻ tiêu điều, dân cư thưa thớt. Những ngôi nhà gạch vuông vắn như bao diêm nằm xiêu vẹo trên nền đất trơ trụi không một ngọn cỏ, đơn điệu và tĩnh mịch.
Tôi nheo mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, trải qua quãng đường dài vất vả mấy tiếng đồng hồ, thuốc mê dần mất tác dụng nhưng toàn thân tôi vẫn tê mỏi, không có chút sức lực nào. Xe dừng lại ở bên ngoài ngôi làng, Lâm bế tôi xuống xe, Dela cảnh giới xung quan, tôi để ý thấy bên hông cậu ta có đeo một khẩu súng.
ở cổng làng có một cụ già đứng đợi, dáng người thẳng tắp, trơ trụi như một cây bạch dương trong giá rét. Khi nhìn rõ mặt ông cụ, tôi không khỏi sửng sốt. Chính là ông Wughi! Dela ngại ngùng lên tiếng chào: “Trưởng thôn!” rồi lấy vạt áo che khẩu súng lại. Trông Wughi gầy hơn trước nhiều, dù ông vốn đã gầy gò nhưng có vẻ quắc thước và khỏe mạnh, giờ gặp lại, tôi thấy mặt ông chằng chịt nếp nhăn, chẳng khác gì một quả hạnh đào, trông lại càng có vẻ khắc khổ, u buồn. Nghe thấy tiếng chào của Dela, Wughi ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc, tinh tường như xưa khiến tôi yên tâm phần nào, đây vẫn là ông lão trưởng thôn thông thái mà tôi từng biết.
“Wu… Wu…” Hai chữ “Wughi” nghẹn cứng trong cổ họng, tôi không sao thốt ra được.
Lâm áy náy nói: “Tiểu Ngải chưa lại sức, cô ấy đang chào ông đấy.”
“Ce… Ce…” Tôi muốn nói với ông cụ là Ceda vẫn còn sống nhưng vật vã mãi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, đành chán nản ngậm miệng lại. Cũng may ông cụ hiểu cho tôi, chỉ ôn tồn nói: “Ta biết, cháu gái, ta biết hết mà. Cháu đang ốm, không nên nói nhiều.”
Sau đó, ông quay sang hỏi Lâm: “Tiểu Ngải bị bệnh gì thế, trông không được ổn lắm?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng lại khiến tôi đột nhiên muốn khóc. Tôi rất muốn nói rằng mình không sao cả, muốn hỏi ông có khỏe không, những người dân làng khác thế nào, có bao nhiêu người còn sống, có phải đều chuyển tới đây cả rồi.
Nhận thấy vẻ xúc động của tôi, Lâm vỗ nhẹ vào vai tôi, dịu dàng dỗ dành.
“Có thuận lợi không?” Wughi hỏi.
Lâm gật đầu.
“Thế thì tốt.” Rồi ông quay người, vừa đi vừa nói: “Phòng đã chuẩn bị xong, hãy đi theo ta.”
Cảnh tượng thật giống như ở thôn Gama năm nào, Wughi đi trước dẫn đường, tôi và Lâm theo sau, tiến vào làng.
Ngôi làng này lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, mặc dù không bằng thôn Gama nhưng dân cư khá đông đúc, dọc đường, có vài căn nhà sáng ánh đèn, nhưng đa phần vẫn là đêm tối tĩnh mịch. Một lúc sau, Wughi dừng lại trước một căn nhà ở ngã rẽ.
Dela hỏi: “Ở đây ạ?”
“Ngôi nhà này tương đối lớn, tầm nhìn tốt, hơn nữa cách âm cũng tốt. Dù là tiếng động lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy được.”
Sẽ có tiếng động lớn ư, tôi thầm nghĩ.
“Cửa có khóa bên trong, đồ ăn, vật dụng hàng ngày, nước đều đã chuẩn bị đủ.” Wughi mở cửa nhà nhưng không đi vào, chỉ lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm. “Trong vòng mười ngày, không cho ai đến làm phiền thật ư?”
“Đúng vậy, trong vòng mười ngày, Tiểu Ngải sẽ vô cùng nhạy cảm.”
Wughi chỉ cho Lâm xem miếng vải đen treo ở dưới hiên nhà, ở một vài ngôi làng hẻo lánh tại Pakistan, treo miếng vải đen tượng trưng cho việc nhà có người bị bệnh nặng, dân làng nhìn thấy sẽ tự giác đi vòng đường khác. Ông nói: “Thế này sẽ không có người trong thôn đến làm phiền, nếu cần gì, chỉ cần bảo Dela nói với ta là được.” Dứt lời, ánh mắt lo lắng của Wughi lại liếc về phía tôi. Ông hỏi nhỏ: “Lần này, cháu quyết tâm rồi à?”
Lâm quả quyết gật đầu.
“Không dễ dàng đâu.” Ông nói.
“Sớm muộn gì cháu cũng từ bỏ, giờ chỉ là từ bỏ sớm hơn một chút mà thôi.”
“Sớm hơn có nghĩa là điều kiện vẫn chưa đủ.”
“Cháu không đợi được đến ngày đó.” Lâm nói rồi cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. “Lúc đầu chắc sẽ hơi hỗn loạn, nhưng tất cả rồi sẽ ổn. Bộ tộc Rajput dù nhỏ bé đến đâu cũng không phải chỉ có mình cháu.”
Nghe đến đây tôi mới hiểu ra, Lâm định từ bỏ đại nghiệp phục hưng bộ tộc Rajput của mình.
“Nhưng Liên minh Phương Bắc…” Wughi lại lo lắng nói.
“Vâng, cháu hiểu. Cháu có cách đảm bảo an toàn cho mình và Tiểu Ngải.”
Dela đứng bên cạnh cũng xen lời: “Trưởng thôn không cần lo lắng, anh Lâm có tay trong, còn có…”
Lâm đột nhiên sa sầm mặt, khẽ quát cậu ta. Dela đành im miệng, dù vậy tôi vẫn có thể đoán anh còn nắm giữ một lợi thế đảm bảo an toàn cho cả anh và tôi. Rốt cuộc đó là thứ gì? Và còn nữa, tại sao anh lại từ bỏ tất cả để ở bên tôi?
Ánh mắt của Wughi đảo qua Lâm và Dela. Lâm ôn tồn nói: “Xin lỗi trưởng thôn, có một số chuyện cháu không tiện nói với ông.”
Wughi hòa nhã nói: “Lâm, cháu biết là cháu có được niềm tin của ta mà.” Ngập ngừng một lát, ông lại khẽ thở dài, nói: “Nhưng Tiểu Ngải…”
Lâm nghiến hai hàm răng, nói: “Cháu xin thề với Thánh Allah, nhất định sẽ cứu được cô ấy.”
“Rồi sẽ ổn thôi.” Đôi mắt già nua, nhăn nheo của Wughi nhìn chằm chằm vào Lâm. “Cháu phải tin Thánh Allah, nếu mọi việc chưa tốt đẹp, đó là vì nó vẫn chưa kết thúc. Thánh Allah nhất định sẽ phù hộ cho Tiểu Ngải. Ta biết, ta biết mà…” Giọng của Wughi trở nên trầm thấp và kiên định.
Sau khi Wughi đi rồi, Dela mới nghi hoặc hỏi: “Sao lại mất tiếng được nhỉ? Dược tính của thuốc mê chắc đã hết rồi, đây không phải là triệu chứng chất độc phát tác sớm chứ?”
Lâm thận trọng đặt tôi lên chiếc giường quân dụng trong nhà, vẫy tay gọi cậu ta: “Mau đến giúp tôi!”
“Bắt đầu luôn ư?” Cậu ta giật mình bởi giọng điệu lo lắng của anh.
“Phải!”
Dela vội vàng lôi mấy sợi dây da chuẩn bị sẵn ra, Lâm ghì chặt chân tay tôi xuống. Dela lại do dự nói: “Hay là chờ…”
Lâm khẽ quát lên: “Trói lại!”
Mấy sợ dây da này, sợi nào sợi nấy to như cổ tay, quấn quanh ngực, bụng, hai cánh tay và hai cổ chân của tôi. Cứ buộc cho xong một cái, Dela lại ngước lên nhìn Lâm, anh luôn tỏ ra nghiêm nghị, không nói một lời. Còn tôi cũng chẳng buồn chống cự, chỉ có điều đôi lúc bị thít chặt quá, tôi không khỏi rên lên vì đau.
Dela nhíu mày hỏi: “Tiểu Ngải làm sao vậy, chỉ biết rên hừ hừ, lúc nãy còn nói được mà. Chẳng lẽ bị thuốc mê làm cho ngớ ngẩn rồi?”
“Khi lam băng phát tác đều có triệu chứng này. Dela, cậu ra ngoài đi, trừ phi người của Hassan đuổi tới, nếu không cố gắng đừng làm phiền.”
Dela nói “được” rồi đi ra cửa, đến bậc cửa, cậu ta quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Lần này Tiểu Ngải có qua được không?”
Lâm cười gượng, đáp: “Tôi không biết nữa.”
Dela định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm, câu nói lại chuyển thành: “Tôi ra ngoài canh chừng đây.” Nói xong, cậu ta đi ra.
Tất cả những hình ảnh và đoạn đối thoại này, tôi đều nhìn thấy, nghe thấy, chỉ có điều cảm giác mơ hồ như thế rất xa xôi, như thể ngăn cách bởi một lớp kính. Trong phòng chỉ còn tôi và Lâm, thậm chí đến khi anh lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ dung dịch trong suốt vào tĩnh mạch của tôi, tôi vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Sau đó, anh ngồi xuống giường, giơ tay xoa đầu tôi, mỉm cười, nói: “Từ bây giờ, mỗi ngày anh sẽ tiêm thuốc được bào chế từ cỏ Catha cho em, ngày hai lần, sáng và tối, mười ngày là một đợt điều trị, lúc tiêm sẽ hơi đau một chút. Lạp Nhi sẽ không khóc chứ?” Rồi anh đặt tay tôi vào lòng bàn tay mình, nắm chặt, lại ân cần nói: “Đừng sợ, mười ngày trôi qua rất nhanh, anh sẽ luôn ở bên em. Chỉ cần cầm cự qua mười ngày là được, nhưng…” Nói đến đây, anh đột nhiên cúi xuống ôm tôi, cả người run rẩy. “Sáu ngày đầu, cỏ Catha và lam băng sẽ giằng co trong cơ thể em, em sẽ thấy buồn bã và đau đớn, nhưng cũng không quá đau đâu, chỉ là…” Một lúc sau, anh mới xúc động nói tiếp: “Hứa với anh, em sẽ vững vàng, dù thế nào cũng không từ bỏ.” Tôi không lắc cũng không gật đầu, chỉ nhíu mày cựa vai. Anh ôm tôi chặt quá, sắp không thở được rồi. Nhưng anh cẫn không buông ra, mặc kệ tôi có nghe hay không, lẩm bẩm: “Mễ Lạp, nếu em có mệnh hệ gì, anh biết làm thế nào đây? Sỡ dĩ anh để em ở lại Thượng Hải vì anh tin rằng mình sẽ quay lại. Ở cổng nhà tù, anh để Hassan đưa em đi, vì nghĩ như vậy sẽ an toàn cho em, anh cũng tưởng Hassan sẽ chữa trị độc lam băng cho em. Nhưng nhìn em thế này, anh không chờ được nữa. Nếu em bỏ lại anh một mình, anh phải làm thế nào đây?”
Lâm ôm tôi càng lúc càng chặt, tôi chẳng thể chống cự, chỉ có thể quay sang nhìn anh chăm chú. Đột nhiên, đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, những kí ức trở nên mơ hồ không rõ ràng. Tôi khẽ gọi: “Em Lâm…”
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn bi thương và u ám.
“Em Lâm!” Tôi định đưa tay lau những giọt nước trên đôi mắt đỏ hoe của anh nhưng không làm được.
“Lạp Nhi, anh mãi mãi là em Lâm của em.” Nói rồi, anh cúi xuống, hôn lên mí mắt tôi. Nụ hôn đẫm nước mắt, đầy xót xa và trân trọng. Tôi mỉm cười, mơ hồ cảm thấy mình đã quay lại những tháng ngày hạnh phúc ở Thượng Hải.
Nhưng chỉ một giây sau, cơn đau đột ngột ập tới một cách hung dữ đến kì lạ, như thể có người dùng dao đâm vào cột sống của tôi. Cả người tôi ưỡn cong lên rồi rơi bịch xuống giường, tôi chỉ có thể lắc đầu một cách điên cuồng, hét lên những tiếng thống thiết: “A a… Thả tôi ra… Cứu tôi với!”
Lâm ngồi phịch xuống đất, nều còn tỉnh táo, tôi sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của anh và cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy. Anh chìa tay về phía tôi, thổn thức: “Lạp Nhi… em đau lắm phải không? Lạp Nhi…” nhưng không hề nhúc nhích.
Tôi bắt đầu hiểu ra anh không muốn cứu tôi, cơn đau đã thiêu rụi lí trí và sự nhẫn nại, tôi giãy giụa kịch liệt, cào móng tay xuống giường, quẫy đạp dữ dội. Cơn vật vã khiến quần áo tôi bị rách, dây da cứa vào người đến chảy máu, những vết sẹo lộ ra ngoài… Đột nhiên, tôi hét lên: “Ngô Thượng Lâm, anh nói anh yêu tôi, vậy mà anh đã rời bỏ tôi, lừa dối tôi!”
Lâm lao đến ôm tôi vào lòng, nói: “Lạp Nhi, tha lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. Không cai thuốc nữa, anh sẽ đưa em đi!”
“Anh lừa tôi! Anh là kẻ nói dối!” Tôi lấy hết sức gào lên, nước mắt tuôn ra đầm đìa.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Anh liên tục lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Theo lệ thường, chú rể phải tặng cho cô dâu hai mươi mốt đến năm mươi mốt bộ váy áo cùng bảy bộ nữ trang. Tuy gấp gáp nhưng Lâm vẫn chuẩn bị được cho tôi hai bộ váy và hai món nữ trang, một chiếc vòng cổ bằng vàng và một đôi khuyên tai bằng kim cương. Đôi khuyên tai có hình ngôi sao, rất nhỏ mà màu sắc cũng không giống nhau, một chiếc có ánh xanh, chiếc còn lại là màu trắng, nhưng cả hai đều trong suốt, rất tinh tế. Lâm nói đó là kim cương tuyết, loại kim cương có độ trong suốt cao nhất trên thế giới này, ánh sáng lấp lánh giống như hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời.
Người phụ nữ phụ trách mặc quần áo và trang điểm cho tôi nói: “Cậu Lâm nói nếu cô không thích thì không cần đeo trang sức, nhưng đôi khuyên tai này thì nhất định phải đeo. Trang điểm xong, chúng tôi sẽ dẫn cô đến lễ đường, cậu Lâm cũng sẽ đến đó ngay bây giờ đấy.” Từ lúc bước vào nhà, tôi cứ như một con rối, mặc đám phụ nữ chải chuốt, sửa soạn cho mình, chẳng nói một câu nào. Bà ta choàng một chiếc khăn voan màu xanh nhạt lên che mặt tôi, nói sẽ có bảy nghi thức cần phải thực hiện trong hôn lễ, bao gồm ăn mứt, đặt tiền lên rèm cửa nhà trai, vén khăn che mặt, đọc lời thề và rắc đậu phộng, hạt ạnh nhân… buổi tối sẽ có dạ tiệc với thịt dê nướng và bánh cuộn.
Sau khi trang điểm, mặc quần áo xong xuôi, bà ta hào hứng, đặt một tấm gương trước mặt tôi, nói: “Cô nhìn xem, có xinh không?” Đã rất lâu rồi tôi không soi gương nên phản ứng đầu tiên là ngoảnh đầu tránh, nhưng bà ta kiên quyết gí tấm gương trước mặt tôi. Bất đắc dĩ, tôi phải mở mắt ra nhìn và không khỏi ngạc nhiên: Trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn được giấu dưới chiếc khăn voan màu xanh nhạt, đuôi mắt hơi xếch, đôi môi nhợt nhạt nhưng vẫn rất đẹp. Đây là gương mặt đã từng thuộc về Ngải Mễ Lạp.
“Đây là ai vậy?” Tôi giật mình hỏi.
Bà ta mỉm cười và đáp: “Đây chính là cô đó, Tiểu Ngải. Cô thật sự rất đẹp!”
Nhưng… những vết sẹo đi đâu mất rồi? Tôi gí sát mặt vào gương, nếu nhìn kĩ vẫn thấy những vết sẹo mờ mờ, nhưng nếu như chuyện này là thật thì chưa biết chừng, một ngày nào đó, chúng sẽ hoàn toàn biến mất. Dù hơi gầy và làn da vẫn còn màu xanh nhạt của lam băng nhưng khuôn mặt trong gương thực sự rất ưa nhìn, nhờ đôi khuyên tai kim cương, nó lại càng rực rỡ.
Tôi nhìn trân trân vào gương, lẽ nào là nhờ cỏ Catha? Nghĩ đến đây, tôi liền đứng bật dậy, muốn vén áo lên xem.
Đám phụ nữ hốt hoảng kêu lên, người đứng gần tôi nhất nhanh chóng kéo tay tôi xuống, nói: “Ôi trời, Tiểu Ngải, cô làm gì vậy? Sao cô có thể để lộ cơ thể ra chứ?”
“Sao vậy? Tôi chỉ muốn xem bụng của mình thôi mà.”
“Xem bụng? Bụng thì có gì đáng để xem? Váy áo vừa mới mặc xong, đừng có làm rối tung lên chứ!”
Tôi lắp bắp: “Nhưng… người tôi… hơi ngứa.”
“Cố chịu đi! Nếu mẹ cô ở đây, bà ấy cũng sẽ bảo cô như thế.”
Nếu mẹ tôi có ở đây… Tâm trạng vừa mới vui lên được một chút của tôi lập tức tắt ngấm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là giữa trưa rồi, ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu khắp mặt đất. Hôm này là ngày thứ mười từ khi tôi đến ngôi làng nhỏ này, cũng là ngày cuối cùng của liệu trình cai nghiện. Một người phụ nữ dắt tôi ra ngoài, một người khác liền đặt lên đầu tôi một cuốn kinh Koran. Cuốn sách nặng trịch như một viên gạch. “Đúng rồi, để nhhuw vậy, đừng để nó rơi xuống!” Người phụ nữ đó nghiêm nghị nói.
“Tại sao lại phải đội sách?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Đây không phải là một bộ sách, đây là thánh kinh phù hộ cho cháu được hạnh phúc đấy, cháu gái ạ.” Wughi mỉm cười, bước đến nắm lấy bàn tay còn lại của tôi rồi dẫn tôi tiến về phía lễ đường trải thảm, được trang trí bằng lông chim công và lá cây sồi.
“Wughi, cháu có chuyện muốn nói với ông.” Tôi nói rồi toan bỏ cuốn kinh Koran ở trên đầu xuống.
“Bây giờ vẫn chưa được. Sau khi đến lễ đường mới được bỏ thánh kinh xuống.”
“Wughi, cháu…”
Những tiếng hoan hô vang dội đã nhấn chìm lời nói của tôi. Dân làng đều đã đến, trong phút chốc, tiếng trống gỗ và tiếng ca hát hòa lẫn vào nhau, tạo thành không khí náo nức đáng có của một lễ cưới. Khó khăn lắm mới chờ được đến khi bài hát kết thúc thì Wughi lại nói: “Tiểu Ngải, cháu mặc áo cưới trông rất đẹp.”
“Vâng, nhưng cháu…”
“Cháu đồng ý chứ?”
Tôi tưởng ông hỏi tôi có đồng ý với nhận xét đó không nên trả lời rất nhanh: “Đồng ý, nhưng ông nghe cháu nói đã…”
Nhưng Wughi không để ý đến tôi, lại lặp lại câu hỏi đó những hai lần. Lần nào tôi cũng vội vã trả lời là đồng ý. Khi hai chữ “đồng ý” cuối cùng được thốt ra, dân làng đồng loạt ào tới, tung kẹo về phía tôi. Hóa ra ông cụ hỏi tôi có đồng ý với cuộc hôn nhân này không. Ở góc phòng, có một người đang đọc to bài kinh chúc phúc. Tôi nhìn thấy Ali, cô gái ở lán cừu và rất nhiều người khá quen mặt, ngoài ra còn có một vài người đàn ông lạ mặt với dáng người thon gọn, khuôn mặt tuấn tú. Tôi đoán họ là người Rajput ở trên núi xuống. Sau đám đông, tôi nhìn thấy Lâm đang đứng bê một bát mực đen, dáng vẻ rất cẩn trọng. Thấy tôi nhìn về phía mình, anh lập tức mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và chân tình.
Tôi cũng nhìn thấy Niz trong bộ dạng cải trang và những binh sĩ của quân Muja đang lặng lẽ tiến đến gần. Chắc các bạn đang thắc mắc vì sao họ lại ở đây đúng không? Vì đây là kế hoạch của tôi và Hassan, nói cách khác, ngay khi biết tin tức của mẹ, tôi đã giăng cái bẫy để lừa Lâm. Sở dĩ Hassan không cho tôi dùng cỏ Catha là vì ngoài tác dụng giải độc tố của lam băng, cỏ Catha còn gây ra “Hiệu ứng chim non”, tức là người bệnh sẽ nảy sing sự phụ thuộc và trung thành tuyệt đối với người chăm sóc mình trong suốt mười ngày. Tình cảm này còn mạnh mẽ hơn cả yêu và sẽ ngày càng tăng tiến. Tuy nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, để chắc chắn, Hassan phải nghiên cứu kĩ tác dụng phụ của loại cỏ này. Lâm cũng là bất đắc dx mới phải dùng đến cách lấy cắp cỏ Catha và bắt cóc tôi về đây, có lẽ anh thật sự lo sợ tôi sẽ chết. Hassan đã nắm được điểm yếu này của anh và cùng tôi vạch ra kế hoạch dùng Lâm để đổi lấy mẹ tôi.
Anh ta đã hỏi tôi có khi nào hối hận vì đã tham gia vào kế hoạch này không, và tôi đã trả lời là “ không” một cách dứt khoát mà gần như không suy nghĩ. Nhưng đó là khi tôi không biết anh sẽ đưa tôi đến ngôi làng này, nơi có những người dân thôn Gama thuở nào.
Đó cũng là lí do khiến lúc này tôi thấy do dự và không đành lòng. Tôi nói với Wughi: “Lát nữa sẽ xảy ra một số chuyện, ông nhất định phải bảo dân làng không được manh động.”
Wughi tưởng tôi căng thẳng vì hôn lễ, liền vỗ vào tay tôi, an ủi: “Lâm sẽ là một người chồng tốt, cậu ấy nhất định sẽ đối xử tốt với cháu. Tiểu Ngải, đừng sợ, cháu sẽ được hạnh phúc.”
Tim tôi đập loạn xạ, lần này, chắc chắn Wughi và dân làng sẽ không tha thứ cho tôi. Nhưng tôi không còn cách nào khác vì bà Vương Bảo Ngọc là mẹ tôi, tôi phải cứu bà bằng mọi giá. Chỉ mong những người vô tội không bị vạ lây.
Tôi cắn môi, nói: “Trưởng thôn, quân Muja sắp tới đây rồi, đại nhân Hardel đã hứa với cháu sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng…”
Wughi nhướn đôi lông mày lên, hỏi: “Quân Muja?”
“Phải, quân Muja, họ đều ở đây rồi..”
Nụ cười trên mặt Wughi tắt ngấm. “Tiểu Ngải, rốt cuộc cháu đang nói gì vậy?”
“Chúng cháu cần Ngô Thượng Lâm để đổi lấy một người rất quan trọng. Cháu không ngờ anh ấy lại đưa cháu đến đây, hơn nữa còn gặp lại mọi người. Cháu đã gặp Jiahan trong tù, cháu cứ tưởng…”
Wughi ngắt lời tôi: “Tiểu Ngải, ý cháu là cháu không thật lòng muốn lấy Lâm, cháu ở đây chẳng qua là vì muốn bắt cậu ấy ư? Sao cháu lại làm như vậy? Có phải cháu bị uy hiếp không?” Nét mặt ông cụ thoáng hiện lên vẻ tức giận nhưng rất nhanh đã dịu đi, ông nhẹ nhàng hỏi: “Đừng sợ, Tiểu Ngải, hãy kể mọi chuyện với ta.”
“Không. Không có ai uy hiếp cháu cả.” Tôi cay đắng nói.
Ông cụ tức giận quát: “Tiểu Ngải! Sao cháu có thể làm việc này chứ?”
Những người xung quanh thấy Wughi đột nhiên nổi giận quát tháo thì đều giật mình.
“Trưởng thôn, ông giận cháu cũng được, nhưng hãy ngăn người dân trong thôn đừng dính vào chuyện này được không? Đặc biệt là Dela. Đây là chuyện giữa cháu và Lâm…”
“Tiểu Ngải! Cháu đối xử với Lâm như thế sao? Cậu ấy là chồng của cháu mà.”
“Cháu…”
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Wata vang lên ngoài cửa sổ: “Abu, mau ra đây!”
Vậy là họ đã bắt đầu hành động. Wata ở đây tức là Hassan cũng đã đến. Vốn định bảo dân làng tránh đi trước khi quân đội đến, hiện giờ rõ ràng đã không kịp, tôi chỉ còn cách cố gắng yêu cầu binh sĩ quân Muja không động đến họ. Nghĩ vậy, tôi vội vã quay người đi ra ngoài. Nào ngờ vừa quay ra thì nghe thấy tiếng kêu của Wata, sau đó là giọng nói của Dela: “Thẳng ranh này cứ lấm la lấm lét, ông đây sớm đã biết mày chẳng phải hạng tử tế gì!” rồi tiếng đánh đấm vang lên. Dân làng không khỏi ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Mấy phút sau, có người kêu thất thanh: “Không ổn rồi, Dela bị thương rồi! Trưởng thôn, ông ra đây nhanh lên!” Wughi vừa định chạy ra ngoài thì nghe thấy tiếng Lâm quát: “Các người là ai?” Cùng với tiếng quát của Lâm, đám hộ vệ của Hassan bước ra khỏi đám đông, rút súng ra. Mấy đứa trẻ con òa lên khóc, người lớn kẻ thì dỗ con, kẻ thì xì xào bàn tán, khung cảnh đám cưới bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Một hộ vệ bắn chỉ thiên, ra lệnh: “Tất cả đứng im!” Tiếng súng cùng sự hung hãn của bọn họ khiến dân làng im bặt, nhưng sự yên lặng kéo dài chưa đến ba giây, một người dân cầm chiếc bát ném vào đầu một hộ vệ, tức giận quát: “Chúng mày là cái thá gì mà ra lệnh cho bọn tao!”
Anh chàng hộ vệ đó cũng tức khí, ném cái bát đựng đậu phộng về phía đám đông nhưng cái bát bị chệch hướng, sượt qua vai tôi, đập vào tường vỡ tan.
Anh chàng hộ vệ hốt hoảng hỏi: “Tiểu thư Abu, cô không sao chứ?”
Dân làng sớm đã nghe đông có một người rất ghê gớm muốn cướp tôi về làm vợ, giờ lại thấy anh chàng hộ vệ kia lo lắng cho tôi như vậy, bỗng chốc như tỉnh ngộ, có người hô lên: “Những người này đến để cướp cô dâu đấy. Mọi người, hãy bảo vệ Tiểu Ngải!” Thế là họ nhất loạt xông lên, cục diện càng lúc càng hỗn loạn.
Tôi cố chen ra khỏi đám đông, tính chạy đi tìm Hassan để trấn áp tình hình trước mặt thì bất thình lình, Lâm chạy tới, nắm chặt tay tôi, nói: “Lạp Nhi, mau đi cùng anh.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng đan xen rất nhiều cảm xúc, hoảng hốt, do dự, xót xa, áy náy. Nhưng rất nhanh, tôi đã hạ quyết tâm, rút con dao Skija ra, kề vào cổ anh.
Lúc này, đội quan hùng hậu do Hassan dẫn đầu đã vây kín ngôi làng nhỏ, sẵn sang san phẳng nơi này. Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ và bi thương. Trên bàn tay còn lại của anh vẫn là bát mực tượng trưng cho sự hòa hợp vợ chồng. Đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, tôi lớn tiếng quát: “Tất cả không được động đậy!”
Cả dân làng và binh sĩ quân Muja đều dừng tay, ngây người nhìn hai chúng tôi.
“Lạp Nhi, tại sao?” Lâm hỏi tôi bằng giọng tràn đầy bi thương.
Tôi không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào dân làng, nói: “Tôi phải đưa Lâm đi, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến mọi người.” Sau đó, tôi đẩy anh ra ngoài.
Wughi và Dela đồng thanh hét: “Tiểu Ngải, bỏ dao xuống.”
Tô vờ như không nghe thấy, gọi Wata tới.
Wughi vẫn nói với theo: “Tiểu Ngải, có khó khăn gì mà cháu không thể bàn bạc với mọi người hả? Hôm nay là ngày cưới của cháu cơ mà!”
Dela kêu lên: “Tiểu Ngải, cô mất trí rồi!”
Lâm đột nhiên hỏi: “Mễ Lạp, mẹ em gặp chuyện gì rồi phải không?”
Tôi không trả lời.
“Nói cho anh biết đi!”
“Mẹ em bị Sumy bắt làm con tin, em phải bắt anh về để trao đổi!”
Mặt Lâm biến sắc. Tôi nói với Wata: “Giúp tôi áp giải người này ra ngoài.” Tôi thực sự không dám nhìn thẳng vào anh nữa. Bát mực đã bị đổ tự lúc nào, mực dính loang lổ vào gấu váy của tôi, giống như những giọt nước mắt đen thẫm.