Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 124 : Kế hoạch

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Lâm bị Wata giải đi, tôi thầm cầu nguyện anh đừng phản kháng, chỉ có như vậy, anh và người dân trong thôn mới được an toàn. Cửa xe mở ra, Lâm dừng lại, quay đầu hỏi Hassan đứng cách đó mười mấy mét: “Anh đã biết hiệu ứng phụ thuộc của cỏ Catha chỉ là lời đồn đại trong truyền thuyết thôi?” 



Hassan đáp gọn lỏn: “Đương nhiên”.



“Cho nên khi tôi lẻn vào cơ sở nghiên cứu bí mật, anh đã cố tình để tôi lấy trộm thuốc?”



“Nói là cố tình cũng không phải, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi”



“Hay cho câu thuận nước đẩy thuyền, lần này xem như anh thắng”



Hassan mỉm cười. “Anh lấy của tôi một thứ, tôi lấy của anh một thứ, chỉ coi là hòa thôi, tôi không dám nhận thắng.”



Lâm không nói gì nữa, quay người định bước lên xe. Bỗng một giọng nói vang lên: “Anh Lâm, đừng đi! Tiểu Ngải, có phải cô bị người khác ép buộc nên mới làm như vậy không?”



Lời vừa dứt, dân làng lại một phen xì xào bàn tán, rất nhiều  người nói họ không tin tôi có thể lừa dối anh, nhất định là tôi bị ép buộc, còn nói nhất định sẽ ủng hộ và bảo vệ vợ chồng tôi nữa. Tôi chỉ biết vờ như không nghe thấy những lời nói đó, quay người đi thẳng tới chỗ Hassan.



Wata nghe thấy dân làng nói như vậy thì tức khí nói: “Vợ chồng cái gì chứ! Abu là vị hôn thê của đại nhân nhà tôi và sẽ nhanh chóng trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Hardel.”



Dela lập tức bác lại: “Đại nhân nhà anh cướp con gái nhà người ta giữa đường giữa chợ, chẳng lẽ cướp được thì tức là vợ anh ta sao? Thật không biết ngượng! Vị hôn thê? Mẹ kiếp! Tôi chỉ biết trước khi bị cướp đi, Tiểu Ngải đã sống cùng Lâm ở thôn Gama, bọn họ đã sớm là một đôi, mọi người đều có thể làm chứng, có phải không?



Dân làng đồng thanh đáp: “Phải!”



Mặt Hassan bỗng chốc biến sắc, Wata tức đỏ cả mặt, định cãi lại thì Dela đã nói tiếp: “Anh Lâm có ơn với thôn Gama chúng tôi, hôm nay là ngày đại hỉ của anh ấy và Tiểu Ngải, tôi không quan tâm đại nhân của các người là ai, tóm lại, chúng tôi quyết không để cho các người đưa anh Lâm đi. Có phải không mọi người?”



Dân làng lại đồng loạt hô: “Phải!”



“Tuy những người này có sung, nhưng chúng ta không sợ, phải cố gắng hết sức mình, dù chết cũng phải báo đáp ân nghĩa của anh Lâm, mọi người nói có phải không?”



“Phải!”



Bầu không khí bỗng chốc lại trở nên căng thẳng. Hassan đưa mắt ra hiệu, đám hộ vệ lập tức tiến lên, mặt đằng đằng sát khí. Đây không phải là kết cục mà tôi mong đợi, tôi liền quay lại, nói: “Mọi người, hãy nghe tôi nói! Trước kia, đúng là tôi và Lâm có đến thôn Gama lánh nạn, được mọi người chăm sóc chu đáo, cuộc sống rất vui vẻ. Nhưng sau đó, chúng tôi đã ai đi đường nấy, tôi không may bị kẻ ác hãm hại, phải ngồi tù bảy tháng, chính đại nhân Hardel đã cứu tôi ra khỏi tù”. Dừng lại vài giây, tôi hạ quyết tâm, nói tiếp: “Tôi đã được đại nhân Hardel cứu, hiện giờ, tôi đúng là vị hôn thê của ngài ấy.”



Dân làng nhất loạt “ồ” lên, trên mặt họ lần lượt xuất hiện những biểu cảm kinh ngạc, sợ hãi, khinh bỉ, phẫn nộ lẫn thương hại. Ngay cả Hassan cũng bị bất ngờ trước lời tôi vừa nói.



Gạt nước mắt, tôi nghẹn ngào nói tiếp: “Anh Lâm là người tốt, tôi không xứng với anh ấy… Xin mọi người đừng vì tôi mà đánh nhau.”



Không ai nói một tiếng nào, tôi liếc nhìn Lâm, mặt anh co rúm lại vì thất vọng và đau khổ. Còn tôi… lòng cũng đau như dao cắt.



Dela phẫn nộ chỉ thẳng vào tôi, nói: “Tiểu Ngải, sao cô có thể đối xử với anh Lâm như thế? Cô có biết để được ở bên cô, anh ấy đã phải từ bỏ rất nhiều thứ không?”



“Dela, đừng nói nữa!” Lâm ngắt lời cậu ta. Anh dựa người vào cửa xe, dường như không thể đứng vững được nữa.



Dela nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, loại phụ nữ tuyệt tình tuyệt nghĩa như cô, chúng tôi không tiếc, nhưng anh Lâm phải ở lại!”



Tôi nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ đi, Lâm cũng phải đi!”



“Tại sao?”



“Bởi vì, bởi vi…” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.



Đúng lúc này, Hassan đã giúp tôi giải vây. Anh ta đặt tay lên vai tôi, từ tốn nói: “Tôi là Hassan Naboo Hardel, người đứng đầu gia tộc Hardel, đồng thời là sĩ quan huấn luyện quan Muja. Tôi và Mễ Lạp sắp tổ chức hôn lễ, vậy mà có người dám cả gan bắt cô ấy đi. Nếu tôi bỏ qua cho anh ta, thử hỏi danh dự của gia tộc Hardel có còn không?” Dứt lời, anh ta kéo sát tôi vào lòng, tôi cũng ngẩng đầu nhìn anh ta và mỉm cười cám ơn.



Dân làng bối rối quay sang nhìn Wughi và Dela, chờ đợi quyết định của họ. Wughi nhíu mày, trầm ngâm không nói, còn Dela thì nóng nảy hét lên: “Dù sao chúng tôi cũng không để anh Lâm đi cùng các người.”



Hassan lạnh lùng đáp: “Cậu có thể thử. Nhưng hiện giờ tôi là người nắm ưu thế.”



Đột nhiên, Lâm nói: “Dela, dừng lại đi. Tôi đồng ý đi cùng bọn họ.” Rồi anh quay sang nói với Wughi: “Trưởng thôn, ông còn nhờ hôm đưa mọi người từ thôn Gama đến đây, cháu đã nói gì không?” Wughi gật đầu. Lâm nói tiếp: “Vậy hãy cố gắng làm theo những điều đó.” Nói rồi, anh đặt tay lên ngực trái, khom lung cúi chào Wughi.



Wughi cũng khom lung đáp lễ. “Yên tâm, ta sẽ làm theo những gì cháu nói, bảo vệ chu đáo thứ thuộc về cháu.”



Thấy tình hình đã dịu xuống, tôi quay người định đi thì Wughi gọi với theo: “Tiểu Ngải, ta có câu này muốn nói với cháu.”
“Chết hết rồi.” Anh ta buồn bã đáp.



Tôi im lăng, không dám hỏi tiếp nữa. Đúng lúc này, Hassan quay lại hỏi Wata: “Sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”



Wata lập tức thoát khỏi tâm trạng bi thương, nghiêm túc đáp: “Vâng, thưa đại nhân.”



Hassan gật đầu rồi quay sang tôi, không chờ anh ta mở lời, tôi đã nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ không đi đâu cả, anh cứ yên tâm.”



“Nếu có việc gì thì bảo hộ vệ chuyển lời cho ta.”



Tôi gật đầu.



“Nhớ cẩn thận đấy.”



“Vâng.”



Ngay sau đó, đoàn người của Hassan vội vã bỏ đi, những người ở lại ngoài tôi ra còn có Bynum, hình như hắn ta cũng muốn cùng Hassan đến dinh thự của Darla nhưng Hassan không đồng ý.



Sauk hi ăn tối xong, tôi dọn dẹp mấy thứ lặt vặt trong phòng rồi bảo Ceda đi ngủ. Trước khi đi, Wata nói với tôi: “Abu, tối nay, nếu nghe thấy tiếng động nào kì lạ thì cô cũng đừng để ý nhé. Cứ ở yên trong phòng.”



“Tiếng động kỳ lạ ư? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?” Tôi hỏi.



“Cô không cần biết nhiều, chỉ cần ở yên trong này là được.”



“Được”, tôi đáp rồi đẩy anh ta ra ngoài. Sau khi từ ngôi làng trở về, tôi luôn có một thắc mắc, đó là Ceda. Cứ tưởng Ceda lưu lạc vì thôn Gama bị thiêu hủy, nhưng Wughi và rất nhiều dân làng còn sống, không có lẽ nào họ lại không bảo vệ được Ceda. Vậy mà con bé lại bị bán làm người hầu, giờ lại đi cùng một thanh niên đến nhà tôi.     Chẳng lẽ Lâm đã gửi Ceda tới chỗ tôi, nếu đúng như vậy thì cậu thanh niên tên Isa kia là ai? Wata nói cậu ta là người Rajput, chẳng lẽ cậu ta cũng là người của Lâm?



Tôi định dò hỏi Ceda về Isa nhưng quay lại đã thấy nó ngủ mất rồi. Thế là tôi cũng tắt đèn, trèo lên giường. Nhưng không sao ngủ được, vô vàn ý nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu. Peshawar sắp bước vào mùa hè nhưng ban đêm vẫn lạnh cóng,     không biết Lâm bị giam ở đâu, có phải chịu đói chịu lạnh không. Cuối cùng, không nhịn được nữa, tôi bật dậy khỏi giường, muốn đi xem tình hình     của anh, dù chỉ để biết anh bị giam ở đâu cũng được. Tôi quay sang chỗ Ceda nhưng không thấy con bé đâu cả. Ceda rời khỏi giường từ lúc nào, tôi cũng không hề hay biết. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của đội tuần tra. Chẳng lẽ Ceda đi tìm Lâm? Nghĩ đến đây, tôi vội vã mở cửa sổ, trèo ra ngoài.



Bên ngoài là bóng đêm lạnh buốt, cả doanh trại hoang vu trống trải, ngay cả không khí cũng có vẻ tiêu điều. Sauk hi chắc chắc xung quanh không có ai, tôi đi thẳng về phía tây, nơi giam giữ phạm nhân của doanh trại. Cứ đi được một đoạn, tôi lại dừng lại nghe ngóng, bỗng gặp một đội tuần tra đứng chặn giữa đường, tôi đành phài đi đường vòng, đang đi thì nhìn thấy Ceda đang nằm bò trên một dãy bao cát, chăm chú nhìn về những bóng người màu đen phản chiếu trên tấm vải bạt của doanh trại phía trước mặt.



Khu trại này rất lớn và đầy đủ tiện nghi, bên ngoài có hộ vệ canh gác, bên trong là các căn phòng nối liền nhau, xung quanh còn có cả bao cát được chất thành đống như bức tường phòng vệ. Tôi tưởng Ceda đi tìm Lâm, không ngờ con bé lại rình mò ở đây, thế là cũng nấp vào một chỗ, chờ xem nó làm gì.



Một lúc lâu sau, Ceda vẫn chăm chăm nhìn vào bóng đen trước mặt. Thế rồi bóng đen đó tách ra làm hai, tôi giật nảy mình, hóa ra con bé Ceda này rình xem vợ chồng người ta thân mật. Thật là hết nói nổi! Trong trại có tiếng người vọng ra: “Em có tâm sự gì à?” Tôi nhận ra giọng nói của Bynum. Nhưng giọng nói vang lên ngay sau đó còn khiến tôi sững sờ hơn, chính là của Isa.



“Không, chỉ hơi mệt thôi.”



“Thế em đi đâu vậy?”



Isa có vẻ bực bội, đáp: “Đi uống nước.”



Sau đó cậu ta mở cửa đi xuống bếp. Tôi chửi thầm tên Bynum biến thái, vậy mà còn lên mặt chỉ trích tôi. Ceda lặng lẽ đi theo Isa vào bếp, tôi cũng bám theo. Isa đang lục tìm thứ gì đó trong bếp, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn uống nước mà như thể đang cố tình nấn ná. Đột nhiên cậu ta lạnh lùng nói: “Em tính trốn đến khi nào?”



Tôi giật mình nhưng nghĩ lại thì hình như câu này là hỏi Ceda. Hóa ra cậu ta đã biết con bé đi theo mình. Ceda bước ra từ chỗ nấp, lung túng nói: “Em chỉ… em vừa mới đến thôi.”



Isa thản nhiên ngắt lời Ceda: “Không cần giải thích, anh không quan tâm. Này!” Nói rồi, cậu ta chìa tay ra, trên tay là một chùm chìa khóa. Ceda nhận chum chìa khóa đó, mặt cúi gằm xuống.



“Mau cầm chìa khóa đi cứu cậu Hai đi! Còn đứng ngay ra đó làm gì?” Isa nói.



Ceda giật mình, đáp “vâng” một tiếng, nhưng dáng vẻ vẫn rất lúng túng. Nhìn tình hình này thì hai người họ đúng là do Lâm phái tới, và Ceda hình như rất thích cậu chàng Isa này.



“Sau khi cứu được cậu Hai, em hãy cùng cậu ấy rời khỏi đây.” Isa lại nói.



“Thế còn anh?” Ceda vội vàng hỏi.



“Anh có việc của anh. Mau đi đi.”



“Nhưng...”



“Không nhưng gì hết, đi đi! Đừng quên em đến đây với mục địch gì.” Cậu ta luôn miệng thúc giục. Ceda cuối cùng cũng rời đi với vẻ quyến luyến. Khu trại trở về với vẻ yên tĩnh ban đầu.