Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 113 : “Em Lâm” từ trên trời rơi xuống (3)

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Còn Lâm thì đã khôi

phục bộ dạng lạnh lùng trước đó, nhìn tờ một trăm đô la mỏng dính trong

tay tôi, nói một cách khinh miệt: “Quả nhiên là thích tiền.”



Các ngón tay của tôi cứng đờ nhưng vẫn nắm chặt tờ tiền, tôi hỏi: “Lâm, anh từ đâu tới vậy?”



Anh ta cảnh giác nhìn tôi, đáp: “Nước Anh. Có chuyện gì không?”



“Đi chơi à?”



Lần này, anh ta chẳng thèm ừ hữ gì cả.



Những người đến vùng Karakoram của Pakistan chơi chỉ có một mục đích: leo núi tuyết. Ngay cả ở Anh, người có thể leo lên ngọn núi cao thứ hai thế

giới này chắc chắn không thể là người nghèo, ít nhất cũng phải thuộc

tầng lớp trung lưu. Cho nên mới có câu “Những người không thích tiền đều là những người có tiền.” Không phải tôi muốn biện minh cho mình, càng

không phải nói đỡ cho kẻ lạ mặt này, nhưng nếu không phải vì tiền, vì

cuộc sống thì tôi chạy tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lẽ nào là để

nghiên cứu hoạt động địa chất của sông băng sao? Còn về một trăm đô la

này, làm việc đó cho một người đàn ông, nếu ngay cả tiền cũng không lấy

thì chi bằng tự sát đi còn hơn! Tuy nhiên, nói chuyện to tát với một kẻ

suy nghĩ nông cạn thì cũng như không, thế là tôi không thèm bận tâm đến

anh ta nữa, hiện giờ tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là ngày mai

có thể thoát khỏi dãy núi này.



Ban mai đến như đã hẹn, bốn bề vẫn là sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở. Đêm qua, mặc dù tuyết rơi

nhỏ hơn nhưng mây đã che khuất hơn nửa ngọn núi, càng lúc càng đen thẫm. Tình hình có vẻ rất tồi tệ.



Và tệ hơn nữa là mặc dù Lâm đã tỉnh lại nhưng không đứng lên được.



Có lẽ là do lòng đầy tâm sự nên chúng tôi đều tỉnh dậy rất sớm. Vốn định

tới đỡ lâm dậy, nhưng thấy xung quanh anh ta đầy rẫy biển cảnh báo “tới

gần là chém”, tôi đành biết thân biết phận mà chui vào một góc, cứ cách

nửa tiếng lại vịn vào vách đá tuyết, liếc nhìn về phía anh ta.



Có ngu ngốc đến mấy cũng biết Lâm căm ghét tôi tới mức nào, mặc dù thái độ thù địch này rất khó hiểu, nhưng cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp

phải. Từ khi trưởng thành, mỗi lần bước vào một môi trường mới, ví dụ

một bữa tiệc hoặc một công ty mới, trong vòng năm giây kể từ lúc tôi

xuất hiện, luôn có những cô gái khoác chặt lấy tay của bạn trai mình và

nhìn tôi với vẻ đầy cảnh giác. Ai bảo tôi không có một gương mặt đoan

trang, thân thiện và vô hại giống như Chương Á chứ. Cũng may tôi không

sinh ra trong xã hội cũ, nếu không đã trở thành kĩ nữ nổi tiếng nhất hay là vợ bé thứ bảy, thứ tám hoặc thứ chín lẳng lơ quyến rũ nhất rồi.



Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Lâm lên tiếng: “Hình như sắp có bão

tuyết.” Tôi sửng sốt quay lại nhìn anh ta, trong lòng dâng lên một dự

cảm không lành, anh ta đứng trên một chân, chân bị thương co lên, dựa


Anh ta cúi xuống nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được đỉnh đầu mình lạnh

toát, như thể một giây sau tôi sẽ bị xách lên và ném đi như một miếng

giẻ rách, cũng may mặc dù anh ta có vẻ đau nhưng hành động vứt giẻ rách

thì vẫn chưa xảy ra. Anh ta thắc mắc: “Buộc chân làm gì?”



Xem ra

thằng cha này không hề thông minh như tôi tưởng, không thèm để ý tới câu hỏi của anh ta, tôi cầm hai đoạn gậy đặt vào chỗ chân gãy của anh ta,

lúc này thì Lâm đã đoán ra câu trả lời: “Cô muốn làm thanh nẹp?”



Tôi gật đầu, xác nhận: “Phải, làm thanh nẹp, cố định cái chân gãy của anh

lại, sau đó chúng ta sẽ trượt xuống, hoặc ngồi xuống?” Vừa nói tôi vừa

giúp anh ta cố định cái chân gãy một cách vụng về.



Lâm nhìn tôi lóng nga lóng ngóng một hồi, chỉ im lặng, lát sau lại thốt ra một câu như thể đại lão gia: “Thật khó tin!”



Bàn tay tôi chợt khựng lại. Tôi chỉ muốn đứng dậy cốc cho anh ta một cái,

nhưng thôi, mạng người là quan trọng, trận bão tuyết đầu tiên đã đến

rồi.



Sau khi nẹp cái chân gãy của anh ta xong, tôi vội vã thu dọn đồ đạc vương vãi xung quanh. Đột nhiên Lâm chỉ vào xấp đô la, nói: “Cái này cô cứ cầm lấy.”



“Tại sao?” Tôi ngơ ngác không hiểu, đồ đạc có giá trị tự bảo quản sẽ tốt hơn chứ.



Anh ta lạnh lùng tiếp: “Tổng cộng hơn mười ngàn đô la, cho cô đấy.”



Tôi đang nhét xấp tiền vào túi của anh ta thì đột nhiên khựng lại. Hay quá, hơn mười ngàn đô la, hôm nay ra đường gặp quý nhân rồi. Tuy nhiên, tôi

vẫn giả vờ hỏi: “Tại sao lại đưa cả cho tôi?”



“Trả công.” Anh ta đáp gọn lỏn.



Tôi sững sờ, quay sang nhìn anh ta chằm chằm. “Anh tưởng tôi quay lại vì tiền sao?”



“Có thể không phải.” Anh ta nhún vai, đáp.



Tôi vung tay ném cả xấp tiền xuống đất, đúng là ép người quá đáng mà! Thực

ra trong hoàn cảnh này, cách thể hiện sự phẫn nộ tốt nhất là ném thẳng

chỗ tiền này vào mặt anh ta, có điều anh ta đang bị thương, làm thế e

hơi nhẫn tâm.



“Nếu cô chê ít, đợi sau khi xuống núi, tôi sẽ tìm ngân hàng.”



Tôi siết chặt hai bàn tay lại, gào lên: “Sao anh không ôm lấy đống tiền của mình mà đi…”