Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 125 : Hiệu ứng cánh bướm

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Type: P.anh



Ceda chạy như bay về phía rìa doanh trại, nơi lều trại thưa thớt, chủ yếu là đá và rác rưởi. Con bé có vẻ rất thông thuộc đường đi lối lại, tôi bám

theo ở một khoảng cách vừa đủ. Gần đến nơi, Ceda đi chậm lại, nhìn quanh một vòng rồi đột ngột tăng tốc chạy về phía một chiếc lều trơ trọi. Căn lều được dựng ở khu đất trũng, dựa vào một hẻm núi, bên cạnh có những

thân cây cháy xém và các cọc gỗ trơ trọi, vừa nhìn đã biết đây chính là

một cái bẫy.



Nhưng Ceda không hề dừng bước, cũng không quan tâm tới hai hộ vệ đang đứng gác, cứ thế lao tới. Tôi giật mình, chưa kịp

gọi lại đã thấy con bé cúi người xuống khi còn cách căn lều khoảng mười

mấy mét, lẻn ra phía sau, dùng dao rạch một đường lên vải lều, sau đó

chui vào trong.



Xung quanh im ắng như tờ, như thể ngoài hai binh

sĩ canh gác ra, chưa từng có ai đi về phía này. Tôi không thể để Ceda

cứu Lâm ra, cũng không được để đám hộ vệ biết Ceda và anh là cùng một

hội. Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền nhặt một viên đá to bằng nắm tay

lên, nghĩ bụng đành phải đánh ngất con bé rồi đưa nó về phòng vậy.



Tôi chậm rãi tiến về phía căn lều, dỏng tai nghe ngóng, hình như bên trong

có tiếng nói chuyện thì thầm, vậy mà hộ vệ lại không phát hiện ra. Thật

kì lạ! Tôi sốt ruột, cũng chui qua chỗ rách vào lều.



Trong lều

tối hơn bên ngoài nhiều, tôi chẳng nhìn thấy gì, đành phải đứng im một

lúc cho mắt quen dần với bóng tối. Quả nhiên, một lát sau, tôi nhìn thấy Lâm bị trói ở góc lều, nhưng người ngồi trước mặt anh lúc này không

phải là Ceda mà lại là Laila.



Nhìn thấy cô ta, tôi không ngạc

nhiên lắm, nhưng tôi thấy lạ là sao cô ta có thể mò tới đây nhanh như

vậy. Tôi rón rén nấp sang một bên, đưa mắt nhìn một lượt trong phòng,

không thấy bóng dáng Ceda đâu cả, không biết con bé đang trốn ở chỗ nào. Tình hình bây giờ càng khó kiểm soát, nếu chỉ có một mình Ceda thì tôi

còn có thể đối phó, không ngờ lại có cả cô ta. Laila sốt ruột nói: “Anh

giơ tay lên, để em bắn vỡ còng tay.”



Lâm không động đậy, chỉ lạnh nhạt hỏi cô ta: “Em nhìn rõ tay anh với cái còng sao?”



Laila ngẩn ra một lúc, lát sau mới nói: “Không bắn thì thôi, em cõng anh đi nhé?”



Xem ra cô ta đã ở đây được một lúc rồi nhưng không mở được còng tay còng

chân cho Lâm, mà anh cũng có vẻ không chịu phối hợp với cô ta.



Tôi nhìn thấy hai bóng người nằm trên đất, nhìn trang phục chắc là hộ vệ,

chắc hẳn họ đã bị Laila đánh ngất. Lâm giơ tay lên, trong đêm tối lập

tức vang lên tiếng lạch cạch của chiếc còng. Anh hỏi: “Vướng cái đống

sắt này, em làm sao cõng anh được?”



Laila sốt ruột hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Nếu con dao Skija của em không bị gãy thì…”



“Em đi đi.” Lâm nói.



Laila vờ như không nghe thấy, vẫn cố sức suy nghĩ, đột nhiên cô ta nói: “Vậy

để em nghĩ cách lấy trộm chìa khóa. Anh đợi em nhé.”



Ceda rõ ràng là đã cầm chìa khóa vào đây. Sao nó không cứu



Lâm ngay nhỉ?



Lâm không cho Laila đi tìm chìa khóa nhưng cô ta kiên quyết đòi cứu anh ra, nói sẽ về gọi cứu viện.



Anh lắc đầu nói: “Anh đã phản bội Liên minh Phương Bắc, sẽ không bao giờ quay về nữa, em đi đâu gọi người cứu anh đây?”



Vậy là anh đã từ bỏ gia tộc và trách nhiệm phục hưng gia tộc của mình thật ư? Vậy mà tôi luôn tưởng là anh nói dối.



Laila lo lắng nói: “Không đâu, anh đã làm bao nhiêu chuyện cho Liên minh

Phương Bắc, chỉ cần anh nói một câu xin lỗi, chú Ahmed nhất định sẽ tha

thứ cho anh. Người trong gia tôc từ trước đến nay luôn nghe theo anh, họ sẽ không bỏ rơi anh.”



“Nếu họ không bỏ rơi anh, tại sao chỉ có một mình em đến đây cứu anh?”



“Đó là vì em đi quá vội, không kịp gọi người khác.” Laila ấp úng giải thích.



“Họ muốn dùng anh để đổi lấy một người quan trọng nên sẽ không làm hại anh

đâu, em không cần quá lo lắng.” Lâm dịu dàng an ủi cô ta.



Laila run rẩy nói: “Sao em có thể không lo được? Em là vị hôn thê của anh!”



“Anh đã hủy…”



Laila ngắt lời: “Hôm đó, anh đơn phương hủy bỏ hôn ước, em không đồng ý,

không bao giờ đồng ý! Anh hủy bỏ hôn ước với em là vì chú Ahmed luôn ép

anh làm những việc anh không thích phải không? Em sẽ nói chuyện với chú

ấy, anh cùng em quay về đi. Nếu anh không thích thì chúng ta sẽ đi một

nơi thật xa, không dính dáng đến Liên minh Phương Bắc nữa, có được

không?”



“Nhưng anh đã…”



“Em không quan tâm. Ban nãy anh

không cho em đi lấy trộm chìa khóa, chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến em. Em chỉ cần biết thế là đủ.”



“Anh đương nhiên quan tâm đến em, nhưng đó là vì trách nhiệm. Anh đã hứa với anh trai anh là sẽ chăm sóc em,

với lại anh đã kết hôn rồi.” Lâm vẫn bình tĩnh nói.



Laila ngã

ngồi xuống nền đất, gần như hét lên: “Anh đã kết hôn ư? Với cô gái đó

sao? Không! Anh lừa em, không thể nào. Cô ta đã gài bẫy bắt anh, cô ta

đối xử với anh như vậy, sao anh còn lấy cô ta? Cô ta hoàn toàn không yêu anh!”



Lâm chỉ im lặng.



“Vì mẹ cô ta có phải không?” Laila lại hỏi. “Mẹ cô ta mất tích, tại sao lại đến hỏi chúng ta? Chúng ta làm sao biết được!”




“Truyền thông đã công bố tin phu nhân qua đời.”



“Phu nhân Pei ư?”



Anh ta gật đầu, mắt rưng rưng.



Tôi vốn cũng đoán được cái chết của bà ta sẽ gây ra sự xáo trộn lớn nhưng

không ngờ phản ứng của dân chúng lại mạnh mẽ đến mức này.



“Phu nhân qua đời, tại sao dân chúng lại tấn công trại tị nạn?”



“Bởi vì bọn họ không biết trút sự phẫn nộ vào đâu, chỉ cần có một lí do, bọn họ sẽ tấn công bất cứ chỗ nào.”



“Cô không cần lo lắng, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với khó khăn rồi.”



Tôi sao có thể không lo lắng cho được? Tôi hỏi Hassan đi đâu rồi, Wata đáp

hai tiếng trước anh ta có về doanh trại, nhưng lúc đó tôi chưa dậy nên

không gọi.



Tôi liền chạy đến chỗ quán trà có ti vi. Đúng là dân

chúng đang bạo động, khắp nơi diễn ra cảnh biểu tình, đập phá, chửi bới. Giao thông của cả thành phố gần như rơi vào trạng thái tê liệt, những

người không tham gia biểu tình thì không dám ra ngoài, không thấy bóng

dáng nhân viên chấp pháp đâu. Không chỉ Peshawar, làn sóng biểu tình và

bạo động còn lan ra nhiều thành phố khác. Tướng Zia-ul-Haq đã phải điều

động quân đội để ổn định tình hình. Tôi nhìn thấy trên màn hình ti vi

xuất hiện cả quân Muja.



“Tình hình ở Karachi thế nào?” Tôi hỏi Wata.



“Karachi? Cô đang lo lắng cho mẹ mình ư?”



“Ừ.”



“Đại nhân đã chuyển lời đến Liên minh Phương Bắc, người đưa tin mặc dù không tận mắt nhìn thấy mẹ cô nhưng chắc sẽ nhanh chóng trao đổi con tin

thôi, đừng lo lắng.”



Tôi thở dài một tiếng, gặp được mẹ sớm ngày nào, tôi có thể yên lòng ngày đó. Tôi muốn rời khỏi Pakistan ngay lập tức.



“Hiện giờ đại nhân đang ở đâu?”



“Gia đình phu nhân Pei quyết định đưa hài cốt bà ấy về quê hương. Sau khi

đưa linh cữu của phu nhân ra sân bay, chắc đại nhân sẽ quay về.” Anh ta

nói.



Nhưng Hassan không thể quay về ngay trong hôm đó, vì sau khi di hài của phu nhân được khiêng ra khỏi bệnh viện, hàng nghìn người

trong tâm trạng đau đớn, tuyệt vọng đã vây quanh linh cữu, khóc lóc

không ngừng, khiến cho mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà linh cữu mới nhích

được mười mấy mét.



Tôi thơ thẩn quay về phòng, lòng dạ rối bời,

nhưng ngoài việc chờ đợi dường như chẳng thể làm được gì. Đang đi thì

Wata chặn tôi lại, khẽ hỏi hôm tôi và Lâm làm đám cưới, tôi có hứa điều

gì không?



Tôi lắc đầu. Wata vẫn không yên tâm, hỏi tiếp: “Thế cô có nói với ai câu “đồng ý” ba lần không?”



Tôi lại lắc đầu, nhưng nghĩ ngợi mấy giây, lại gật đầu. “Có, tôi có nói. Nhưng đó là nói về chiếc váy cưới.”



“Thế người hỏi cô câu đó có phải là một Mullah không?”



Mullah? Hình như hôm đó Lâm nói Wughi chính là Mullah. Tôi nói với vẻ thận trọng: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”



“Đại nhân có biết không?”



“Không.”



“Tuyệt đối không được nói với đại nhân đâu đấy!”



“Không được nói cái gì?”



“Nói cô đã đồng ý ba lần.”



“Nói thì làm sao?” Tôi thật sự không hiểu anh ta muốn nói gì.



Wata im lặng một lúc rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”



“Giải quyết cái gì mới được chứ?” Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong.



“Abu, tôi biết cô thích người đàn ông đó. Đừng phủ nhận, tôi biết ở nước cô,

phụ nữ cũng như đàn ông đều được tự do yêu đương. Nhưng dù là phụ nữ hay đàn ông, một khi đã lựa chọn người bạn đời của mình rồi thì không được

thay đổi.” Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Tôi không chỉ trích cô là

kẻ ăn ở hai lòng, tôi chỉ lấy tư cách là một người bạn đã cùng ở tù với

cô suốt bảy tháng trời để nói với cô chuyện này. Cô không được do dự

nữa.”



“Do dự cái gì?”



“Cô thích cậu Hai nhưng lại ở bên cạnh đại nhân. Cô chẳng hứa hẹn với ai trong hai người, như vậy là không đúng.”



“Thế tôi phải làm gì?”



“Vốn dĩ tôi cũng không muốn can thiệp đâu, nhưng Abu, tôi có một dự cảm

chẳng lành, nếu cô vẫn do dự không quyết, sẽ gặp chuyện xui xẻo đấy.”



“Chuyện xui xẻo gì?”



“Tôi không biết. Nhưng tôi rất yêu quý cô, nhất định tôi sẽ giúp cô.”



Tôi thật sự không muốn tiếp tục chủ đề do dự và hứa hẹn này nữa, bèn bảo anh ta đi tìm Ceda hộ tôi rồi đi về.