Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 121 : Tính mạng mong manh (1)
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Một luồng gió mạnh
mang theo những bông tuyết đột nhiên ào tới không hề báo trước, sức gió
và những bông tuyết vội vã xoay tròn khiến cả người tôi trong giây lát
cũng bị cuốn theo, đừng nói tới chuyện chửi người khác, ngay đến việc
hít thở cũng rất khó khăn. Tóc tôi bay tán loạn, mắt không mở ra nổi,
cho nên câu chửi mắng đầy giận dữ mới chỉ thốt được một nửa đã bị gió
tuyết thổi bay mất.
Lâm cũng bị gió thổi tới mức nghiêng ngả. Anh ta khó nhọc dùng tay ra hiệu hỏi: “Ban nãy cô nói gì vậy?”
Tôi tức giận định gào lên: “Chết đi…” Đáng tiếc, ngay cả một chữ cũng chưa
kịp thốt ra thì một cục tuyết to như quả lựu đạn đã nhân cơ hội chui tọt vào miệng tôi. Như thể ăn một que kem giữa tháng Chạp lạnh giá, tôi
bỗng chốc nhăn mặt đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị đóng băng, không còn chút hơi ấm, hai chữ “chết đi” đã không thể thốt ra nổi nữa. Lại một
trận cuồng phong ào tới, tôi bị gió tạt tới mức phải quỳ xuống nền đất,
đành phải ngậm miệng lại, giơ tay gạt chỗ tuyết dính trên mặt, cố gắng
đưa mắt nhìn về phía xa, trận bão tuyết hình như đã tới rồi.
Gió
tuyết thổi càng lúc càng mạnh, Lâm vẫy tay về phía tôi, hét lên: “Mau đi thôi! Xuống núi! Không đi lúc này thì lát nữa không đi nổi đâu, ái…
ối…” Không biết anh ta đâm vào đâu rồi.
Tình hình tước mắt thực
sự không ổn. Thôi, cứ xuống núi trước vậy. Tôi cắn răng đứng dậy, loạng
choạng đi ngược chiều gió về phía anh ta, đợi sau khi thoát nạn sẽ tính
sổ với anh ta. Lâm chỉ xuống nền đất bên cạnh chân tôi, hét lên: “Tiền!” Tôi đành phải nhặt tiền lên, vội vã nhét vào túi rồi đẩy Lâm trượt
xuống dưới núi.
Một lát sau, chúng tôi đã bị trận bão tuyết nuốt chửng.
“Xuống tới chân núi chưa?”
“Chắc là sắp rồi.”
“Chắc là sắp rồi?” Tôi thét lên trong gió tuyết. “Nhưng tại sao không nhìn thấy gì cả?”
“Ngải, đừng nói nữa, cứ bình tĩnh!”
Tôi làm sao mà bình tĩnh được! Tuyết và mây đen hòa lẫn với nhau, tạo nên
một không gian mênh mang đen sì, dường như màn đêm buông xuống sớm hơn
thường lệ, cách quá một mét đều không nhìn thấy gì cả. Tuyết, trời, đất, núi… đều không nhìn thấy gì cả.
Lúc nào tôi cũng cảm thấy mình
và Lâm sắp lao vào một vách núi nào đó, rồi hẫng hụt, cuối cùng bỏ mạng
tại chốn Karakoram chết tiệt này.
Đột nhiên, một tia sáng lóe ra
từ đám mây trên đỉnh đầu. Đó là ánh nắng, nó xuyên qua bóng tối tỏa ánh
sáng màu vàng nhạt, trong phút chốc chiếu sáng cả một triền núi cách
chúng tôi mấy trăm mét. Có một bóng người đang đứng đó, trên một mỏm đá.
Sau giây lát sững sờ, tôi hét lên. Tuy ánh sáng chỉ chợt lóe lên rồi biến
mất nhưng không nghi ngờ gì nữa, bóng người đó chính là Abbas.
Tôi và Lâm đồng thời tách nhau ra, sau khi liếc thấy anh ta không việc gì,
tôi cố gắng đứng lên, lấy hết sức hét to, hấp tấp lao về chỗ triền núi
nơi Abbas đang đứng. Nhưng gió tuyết đã nuốt chửng mọi âm thnah cũng như ngăn cản mọi nỗ lực của tôi.
Tiếng “rắc rắc” vang lên khe khẽ,
hình như tay tôi đã đập vào đâu đó, cảm giác đau nhói lập tức lan tới từ cánh tay như dòng suối dâng tràn ào ạt. Mấy giây đầu tiên, cơ thể tôi
vẫn theo quán tính lao về phía trước, sau đó cảm giác đau đớn nhanh
chóng tấn công khiến tôi loạng choạng ngã gục.
“Sao thế?” Lâm kêu lên. Một người gãy chân một người gãy tay, không còn đường sống sót nữa rồi. Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, Abbas, phải tìm được Abbas. Hiện giờ,
anh ta là hi vọng duy nhất. Tôi ôm chặt bàn tay, đứng dậy, định tiếp tục lao về phía trước, nếu Abbas vẫn còn ở đó.
Lâm lao tới túm lấy
cánh tay tôi, định kéo tôi vào trong một cái hang để trú tạm. Tôi khó
nhọc giãy giụa trong gió tuyết, gào lên: “Lâm, buông tôi ra, anh tránh
ra. Lâm, nếu tôi đủ nhanh…”
“Ai vậy?”
“Anh phu khuân vác
người Balti, Abbas, anh ta không nhìn thấy tôi! Anh ta đang ở chỗ kia
kìa. Lâm, cùng lắm chỉ vài trăm mét thôi, tôi sẽ đi ngay bây giờ, vẫn có thể gọi anh ta quay lại!”
tới lớn, từ trường mầm non tới đại học, rồi tới khi có bạn trai, ai ai
cũng nói tư thế ngủ của tôi rất xấu; nhưng có người còn mộng du thì sao, cướp chăn đã là gì chứ! Có điều, thời tiết buốt giá thế này, tôi có
thể thông cảm với sự giận dữ của Lâm. Ngay sau đó, người tôi đột nhiên
lạnh cóng, chắc là Lâm đã cướp lại chăn.
Tôi ôm đầu, tiếp tục giả chết. Được rồi, chăn anh cũng đã cướp lại rồi, chúng ta cũng đã hành hạ nhau suốt đêm rồi, cần ngủ thì ngủ đi nhé, ngày mai còn chưa biết
chuyện gì xảy ra đâu. Tôi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tiếp sau đó, “ầm” một tiếng, hang sập rồi.
Mảng tuyết rơi xuống khiến tôi giật mình bật dậy như lò xo, kêu thất thanh: “Ôi mẹ ơi!”
Lâm chui từ trong cái hang ra, người dính đầy tuyết. Tôi vừa phủi tuyết
dính trên người mình vừa hỏi: “Anh thế nào? Có làm sao không?”
Không kịp lau lớp tuyết dính trên mặt mình, anh ta đã tức giận gào lên: “Ngải, cô đúng là đồ điên!”
Tôi ngẩn người, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Thôi kệ, hang bị sập rồi, giờ phải làm thế nào đây?”
Anh ta vẫn mắng tôi sa sả: “Sao cô lại dám chui vào chăn của tôi! Cô là cái đồ…” Đang nói, anh ta đột nhiên ngừng lại, sau đó lại chuyển sang ngữ
điệu nhẹ nhàng hơn: “Ngải tiểu thư, trông cô cũng được đấy! Nếu như là ở đồng bằng, tôi đương nhiên sẽ vui lòng chấp nhận, nhưng hiện giờ thực
sự tôi không đủ sức.”
Bị anh ta đuổi ra khỏi hang, tôi cứ tưởng
sẽ phải nghe những lời chỉ trích khắc nghiệt, không ngờ lại là những
chuyện ba lăng nhăng thế này. Anh ta làm vậy là đang… giễu cợt tôi sao?
Tôi tức nghẹn họng, nhất thời không biết ứng phó thế nào. Lâm vẫn hơi
cúi đầu, liếc mắt nhìn tôi, vừa mỉm cười vừa nói: “Xin lỗi!”, trông thật gian xảo.
Ở giữa Trung Á, nếu bạn không biết đường Durand, không biết hiện giờ nhà cầm quyền cao nhất ở Pakistan là ai, thậm chí không
biết ai là thủ lĩnh quân Muja, người ta sẽ chỉ nói bạn có kiến thức nông cạn; nhưng nếu bạn nói không biết cậu Hai nhà họ Ngô thì người ta rất
có khả năng sẽ hỏi liệu bạn có còn nhớ tên mình là gì hay không.
Cậu Hai nhà họ Ngô tên là Thượng Lâm. Bởi vì anh ta mà bộ tộc Rajput biệt
tăm biệt tích đã lâu lại có thể quay về. Rajput là một trong số những
dân tộc thiểu số ở Pakistan, nổi tiếng bởi sự giàu có và những mĩ nhân;
nhưng hai mươi năm trước nó đã bị hủy diệt.
Năm đó, Lâm là lính
mới nên phải nhận một biệt danh là “Em Lâm”. Chữ “Em” này là để chỉ hồi
đó anh ta vẫn chưa thành niên nhưng tướng mạo đã tuấn tú khuynh nước
khuynh thành, hiện giờ không còn ai dám gọi anh ta như vậy nữa rồi,
ngoại trừ tôi.
“Kẻ không biết thì không sợ”, câu nói này thật chí lí. Cho nên đợi sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, tôi lập tức gào
lên với anh ta: “Tôi nhiều tuổi hơn anh đấy! Cậu có bị làm sao không hả
em Lâm!”
Thái độ cợt nhả bỗng chốc biến mất, hai mắt của Lâm bốc lửa ngùn ngụt. “Cô vừa gọi tôi là gì?”
Tôi bĩu môi, hỏi: “Sao, anh định đánh tôi à? Đừng quên tôi là người đã cứu mạng anh đấy.”
Anh ta đằng đằng sát khí gằn từng tiếng: “Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng cô thử gọi lần nữa xem!”
Tôi cười tít mắt, trêu tiếp: “Em… Lâm… Ha ha ha…”
Lâm hằm hè nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt lại, hai người như hai con trâu chọi gầm gè nhau.
Bỗng có một tia sáng vụt qua nền tuyết giữa tôi và Lâm. Thực ra lúc này đã
tờ mờ sáng nhưng trời đất vẫn tối đen như hòa vào nhau. Tôi chớp chớp
mắt, cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, giống như chùm sáng rạch ngang trận bão tuyết ngày hôm qua, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lần này không
phải do ảo giác, bởi vì ánh sáng đó vẫn đang nhấp nháy. Ánh đèn màu vàng phá tan màn đêm hoang dã, tỏa sáng cả một vùng tối tăm.
Tôi tròn mắt, quay lại, há hốc miệng nhìn về nơi phát ra ánh sáng. Có thứ gì đó
đang chuyển động trên nền tuyết, hình như có tiếng gọi của ai đó thấp
thoáng trong gió: “Ngải, Tiểu Ngải! Tiểu Ngải…”
Lâm cũng đứng
thẳng dậy, nghiêng đầu lắng nghe. Lúc này tôi mới để ý bão tuyết đã tan, trời đất bình yên tĩnh lặng, còn ở cách chỗ chúng tôi đứng mười mấy
mét, có một chùm sáng màu vàng và một bóng người cao cao. Người đó vừa
nhìn thấy tôi đã cười rất tươi, là Abbas, anh ta vẫn đeo chiếc ba lô to
đùng đựng toàn bộ hành lí của tôi, khiến cho dáng người càng trở nên nhỏ bé hơn. Loáng cái tôi lại không thấy bóng dáng Abbas đâu nữa, may mà
anh ta lại nhanh chóng xuất hiện ở phía khác, nhẹ nhàng vượt qua một cái rãnh băng, chạy tới.